Đan Ny sau khi tìm hiểu được địa chỉ tiệm hoa, nơi Trần Kha đang làm thì đã muốn đi gặp cô rồi, nhưng lần nào cũng không thể gặp được. Mãi đến hơn một tuần sau đó thì em mới có thể nhìn thấy được cô, và trong hoàn cảnh thật *nóng bỏng*.
Đan Ny chỉ có thể đi vào buổi trưa, tận dụng chút thời gian nghỉ ngơi mà đi tìm cô. Em không biết vì sao mình lại cấp thiết muốn gặp cô như lúc này, nhưng linh tính mách bảo rằng nếu em không gặp được cô trong hôm nay thì sẽ không còn được gặp nữa. Đan Ny ban đầu chỉ muốn gặp cô vì muốn biết được Trần Kha là ai, là người như thế nào mà lại có khả năng đặc biệt, khiến em vừa cảm thấy quen thuộc lại cảm thấy an tâm khi ở bên cạnh. Thời gian hai tháng được cô chỉ dẫn, em gần như là thoải mái nên dễ tiếp thu vào, và Trần Kha còn như một loại thảo dược làm cho Đan Ny luôn cảm thấy nhẹ nhàng mỗi khi có cô ở bên cạnh. Đan Ny cũng vì cô chăm sóc tỉ mỉ nên rất xúc động, vì tuy nói mẹ thương em nhưng bà còn phải lo cho công việc. Đan Ny biết chứ, em biết là mình phải học cách tự chăm sóc bản thân và học cách tự lập, em đã thua thiệt hơn so với người khác hai mươi năm, người ta còn biết làm việc này việc kia, trong khi em lại phải học dần dần mọi thứ.
Thế mà, em đã học được đâu, trong khi cả ngày chỉ quanh quẩn ở công ty và tối lại về nhà cũng chỉ chăm chăm vào sách vở. Đan Ny quả thật là bị động tâm bởi cách chăm lo và quan tâm mà Trần Kha đã dành cho em, và dường như chỉ có mỗi em là được như vậy nên khiến cho Đan Ny không khỏi nở mũi tự hào. Đã có ai khác được Trần Kha làm bánh cho ăn chưa? Đã có ai khác để khiến Trần Kha hao tâm tổn trí, mỗi ngày đều làm nước ép cùng trái cây đến công ty chưa? Đã có ai khác được Trần Kha phải loay hoay, tất bật tay chân chỉ vì muốn người đó được ngủ ngon chưa? Cũng đã có ai khác mà khiến Trần Kha phải ngày nhớ đêm mong, dù biết kết quả thật vô vọng nhưng vẫn cam tâm chấp nhận, đứng từ phía xa để chăm sóc chưa? Hầu như chưa một ai khác ngoài Đan Ny. Em chính là ngoại lệ của Trần Kha, và cô cũng chính là ngoại lệ của Đan Ny.
Đan Ny đã đứng ở phía bên lề đường đối diện tiệm hoa, vì cửa kính nên có thể nhìn rõ mọi thứ bên trong. Em thấy cô đang mang bình nước ra tưới hoa, nhìn cái cách cô chăm sóc cho những chậu hoa đó, cách cô ngắm nghía từng chút một và cả cách cô vui vẻ vì chúng nó đột nhiên em lại tưởng tượng ra hai chậu hoa ở sân nhà mình. Khi ấy, có lẽ cô cũng như vậy đi, xinh đẹp, tươi mới như những đoá hoa mà cô vừa ban sự sống cho nó vậy. Ánh mặt trời vào buổi trưa thật gay gắt, nhưng nụ cười của cô lại thật ấm áp và đẹp đẽ.
Đan Ny cảm thấy mình thật phí công vô ích rồi, khi không trưa nắng lại đi đến đây mà nhìn người ta hạnh phúc! Tức giận cùng mệt mỏi, Đan Ny quay gót mà trở về mà không thể thấy được cảnh tượng sau đó.
" Mộng...Mộng Đình à, được rồi mà... " Trần Kha thật ra không phải cười tươi như những gì Đan Ny nhìn thấy, mà em bị khuất tầm mắt nên không thấy được nụ cười gượng gạo của cô.
" Trần Kha à, tôi không muốn bị nói là đối xử tệ bạc với nhân viên. " Mộng Đình nghe vậy cũng thôi, không tiếp tục hành động của mình nữa.
" Nhưng cô như vậy sẽ khiến cậu ta... " Trần Kha không khỏi rùng mình mà nhớ lại hôm đó.
Chiều hôm đó, khi Trần Kha đang phụ giúp Mộng Đình dọn dẹp cửa hàng thì cả hai cũng đùa giỡn với nhau. Trần Kha xem Mộng Đình như em gái mà thoải mái với nàng. Cô cũng chỉ là hơi đẩy vai nàng ra khi thấy nàng có ý định xịt nước vào người cô, nhưng không ngờ đất ẩm lại trơn nên nàng bị trượt chân mà ngã ra phía sau. Trần Kha định vươn tay ra đỡ nhưng đột nhiên lại có một cậu trai trẻ xuất hiện, choàng tay qua eo của Mộng Đình mà kéo về lòng cậu, hướng ánh mắt thách thức đến Trần Kha.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đản Xác] [cover] Đứa Trẻ Ngốc Của Trần Vương Kha
Lãng mạntác giả: FancyDurian Trần Kha vì túng quá, đành làm liều một phen. Nhưng lại không ngờ, cô không lấy được bất kì món gì, ngược lại còn vướng phải 'cục nợ' tưởng không lớn nhưng lớn không tưởng!