Chương 54: Không Kịp Trở Tay.

431 10 0
                                    

Thành phố Ngu Sơn là tỉnh lỵ của tỉnh Giang Châu, có 38 đơn vị hành chính cấp huyện trực thuộc, trong đó huyện Lam Ngọc có vị trí đặc biệt nhất, nằm ở địa phận giao nhau giữa hai tỉnh, nơi đây từng là quả bóng cao su bị đá qua đá lại, không bên nào muốn bỏ nguồn vốn để phát triển.

Hơn hai năm trước, Bí thư Tỉnh ủy cùng phu nhân đã đích thân đến huyện thăm hỏi và quyên góp hơn bốn trăm nghìn nhân dân tệ để mở rộng trường tiểu học cũng như sửa chữa bệnh viện, thái độ của ông có thể toàn quyền đại diện cho tỉnh chuyển lời tới thành phố, do đó không thể không coi trọng, huyện Lam Ngọc cũng trở thành huyện sát biên giới tỉnh đầu tiên thoát nghèo.

Nơi đây quả thực đã được hưởng rất nhiều quỹ và dự án xóa đói giảm nghèo, từng được truyền thông gọi vui là "Huyện Thái Tử."

"Đúng là tán tận lương tâm."

Trong móng tay của em gái ông Lôi vẫn còn sót lại vết máu chưa lau sạch, Hàn Trân là người dễ xúc động, không nỡ nhìn thêm chút nào nữa.

Cô quay đầu, "Ông Lôi, thực ra tôi đến đây còn vì một chuyện khác, Đài truyền hình muốn phỏng vấn ông..."

Ông Lôi đặt cốc nước ấm bên cạnh cô, đoán trước được điều này, ông bối rối kéo ghế điều dưỡng ra.

"Cô Hàn, tôi có nỗi khổ riêng..."

Hàn Trân biết trong lòng ông ấy có điều trăn trở, cô nói: "Cuộc phỏng vấn sẽ không mất nhiều thời gian đâu, nếu ông không yên tâm để em gái ở một mình thì tôi có thể đến trông, tôi sẽ cố gắng giúp đỡ hết sức có thể."

Ông ngồi xuống ghế, cười khổ: "Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng tôi đã quyết định sẽ không xuất hiện trước bất kỳ phương tiện truyền thông nào."

Hà Chiêu vân vê khuy măng sét, ánh mắt quan sát hai người mà không lên tiếng.

Cô đặt quả táo xuống rồi nghiêm túc nói: "Ông có nỗi khổ gì, có thể nói cho tôi biết không?"

Ông Lôi im lặng, không chỉ sắc mặt nặng nề mà lòng cũng nặng trĩu.

Hà Chiêu nhận ra, thái độ của ông đối với Hàn Trân tương đối ôn hòa, Đài truyền hình tỉnh đã nhiều lần cử phóng viên đến, vị bác sĩ làng này hoặc là nổi trận lôi đình hoặc là không nói một lời, phản ứng vô cùng tiêu cực và chống đối cánh truyền thông.

Hàn Trân chân thành nói: "Tôi muốn giúp ông thôi, đêm văn hóa lần trước, lá đơn của ông, tôi nói được làm được."

Nút thắt trong lòng được tháo xuống, ông Lôi trong phúc chốc trở nên rất xúc động, nếu không có Hàn Trân giúp đỡ, em gái ông sẽ không được giải cứu khỏi tầng hầm nhanh chóng như vậy, nếu để bệnh tình kéo dài thêm nửa ngày nữa, có thể sẽ dẫn đến tử vong.

Ông xoa mặt, cổ họng như bị hóc xương. "Tào Bình có chỗ dựa vững chắc, gan to tày trời mới dám phạm tội lớn như vậy... Có vụ án tham nhũng nào mà không dây mơ rễ má, nếu tôi ra mặt rồi lại đắc tội với ai, em gái tôi sẽ không thể rời khỏi bệnh viện được mất, chúng muốn trả thù hay hãm hại đều dễ như trở bàn tay, cô Hàn, vì sự an toàn của em gái, tôi không thể không thận trọng."

Mắt Cá Và Châu Ngọc (18+)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ