Nỗi đau trên cánh tay truyền đến khiến Khương Hải Lân nhíu mày, nhưng khi thấy Mưu Trí Tuệ cười đến thần bí, trong lòng nhất thời cũng được thả lỏng.
Mưu Trí Tuệ ăn một chưởng của Thạch Đức Cương, nhưng bởi vì Thạch Đức Cương đã bị thương nên sức lực đánh ra một chưởng kia giảm đi rất nhiều, cho nên vẫn chưa thật sự đả thương nàng, ôm Khương Hải Lân lên lưng ngựa, hướng về phía Bá Đao Ngũ Hùng nói: "Chúng ta đây sẽ đi trước, các ngươi không được đi theo, sau khi đi ra hai trăm dặm sẽ đem lệnh bài đưa cho Điền Kinh!"
Tiêu Lập Bân cười ha hả, thu hồi đại đao, làm tư thế mời, nhìn ba người hai ngựa dần dần đi xa, Tiêu Lập Bân cười nói: "Ha ha ha, quân chủ lực của Bắc Thủy Môn đều đã được điều đi Hắc Thủy Đàm nên có vẻ là sẽ không để cho Huyền Vũ Lệnh lưu lạc giang hồ, càng không nghĩ tới tiểu tử thối này có thể cầm được Huyền Vũ Lệnh, tuyệt đối không thể tưởng tượng được Tương Tây Bá Đao Môn ta sẽ có thể hiệu lệnh quần hùng phương bắc!"
Diêu Xuyên nhíu nhíu mày, nói: "Đại ca, đó thật sự là Huyền Vũ Lệnh sao?" Hắn có chút lo lắng bị người khác lừa.
Tiêu Lập Bân gật gật đầu, nói: "Ta cùng Tam đệ từng tận mắt nhìn thấy Huyền Vũ Lệnh, nhất định là nó!"
Hác Chí Bằng nói: "Là nó không sai, lần đó ba người các ngươi ra ngoài làm việc, ta cùng đại ca đi Bắc Thủy Môn bái phỏng chưởng môn, may mắn chứng kiến qua Huyền Vũ Lệnh, là đồ trên tay tiểu tử thối kia!"
Trên con đường rộng lớn mà bằng phẳng, hai người các nàng cưỡi ngựa chậm rãi đi ở phía trước.
Tâm tình Điền Kinh lúc này rất bất đắc dĩ, hắn muốn đi nhanh hơn để tới quãng hai trăm dặm, nhưng tiểu tử thối kia lấy danh nghĩa phu nhân đang bị thương, cố ý làm chậm bước chân, điều này làm cho hắn rất mất hứng, nhưng vì lo toàn bộ đại cục, cũng chỉ có thể chậm rãi đi theo các nàng.
Hai trăm dặm nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Nếu sử dụng khinh công, rất nhanh có thể đi tới hai trăm dặm, nếu đi bộ, ít nhất cũng phải đi lên một chút canh giờ, bất quá lúc này các nàng không có đi bộ cũng không có sử dụng khinh thân công phu, đối với điểm này Điền Kinh thập phần may mắn, tuy rằng đã rất không kiên nhẫn, nhưng chung quy vẫn là đi cùng đến hai trăm dặm.
Mưu Trí Tuệ ném Huyền Vũ Lệnh về phía sau, nói: "Đồ đạc cho ngươi, chúng ta sau này không gặp lại!" Nàng siết chặt Khương Hải Lân trong ngực, đánh ngựa đi về phía trước.
Bỗng nhiên, truyền đến một trận tiếng cười như chuông bạc.
Theo tiếng cười đó mà nhìn lại, chỉ thấy trên thân cây khô cách đó không xa có một cô gái áo đỏ, cô che miệng mà cười, ánh mắt quét về phía hai người Mưu Trí Tuệ.
Người trên thân cây tản mát ra khí tức xinh đẹp, bộ dáng ước chừng mười bảy mười tám tuổi, sinh ra cực kỳ xinh đẹp, là loại người nhìn thoáng qua còn muốn nhìn thêm một cái, có lẽ là vĩnh viễn cũng nhìn không đủ, nụ cười của nàng tựa hồ có thể câu người hồn phách, nhiếp nhân hồn, tiếng cười giống như tiếng dao cầm vang lên, dễ nghe êm tai.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Candyz] Đại Quận Chúa, Tiểu Phò Mã
FanfictionĐại Quận Chúa, Tiểu Phò Mã Tác giả: Kiều Mộc Khuê