Mưu Trí Tuệ mặt không chút thay đổi nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của người dưới lầu, ánh mắt tên kia làm cho nàng mười phần không thoải mái, hiện giờ bị Khương Hải Lân điểm đàn trung huyệt, thật là gieo gió gặt bão. Nàng chậm rãi đi tới bên cạnh Ải Đông Qua, một cước liền đạp hắn ra ngoài cửa.
Tiểu nhị nhớ rõ, nàng chính là người mang theo phu nhân cùng muội muội tới mướn hai gian phòng, vừa rồi Ải khách quan đùa giỡn người nhà của nàng, không tức giận mới là lạ, vội vàng nói: "Khách quan yên tâm, chớ nóng nảy một chút, tiểu nhân liền đi bưng cơm tối ra cho các ngài."
"Không cần, đưa vào phòng cho ta." Mưu Trí Tuệ khoát tay áo, xoay người muốn lên lầu.
"Cước đạp này của vị thiếu hiệp quả là không thầm thường!" Một đạo thanh âm trầm thấp từ góc Tây Bắc truyền đến, Mưu Trí Tuệ theo danh vọng nhìn lại, là một lão già quần áo rách nát.
"Tiền bối quá khen." Mưu Trí Tuệ không biết hắn, ôm quyền tỏ vẻ lễ phép.
"Thiếu hiệp nếu không thầm mắng tiểu lão nhi mặt dày vô sỉ, mời tiểu lão nhi uống ly nước rượu được không?" Sắc mặt lão già vàng ố, giống như đã bệnh nhiều năm, thanh âm trầm thấp mà khàn khàn.
Mưu Trí Tuệ ý bảo hai người trên lầu đi về phòng trước, bản thân thì đi về phía góc Tây Bắc, cũng không để ý trên ghế có sạch sẽ hay không liền ngồi xuống, cười nói: "Tiền bối đã có nhã hứng này, vãn bối sao lại để ý?" Nói xong vẫy tay đổi lấy tiểu nhị, nói: "Lấy mấy bình rượu ngon tới đây!"
Lão già cười gật đầu, nói: "Không kiêu ngạo không kiêu ngạo, rất tốt!"
Mưu Trí Tuệ mỉm cười, không trả lời nữa.
Chỉ chốc lát sau, tiểu nhị bưng rượu ngon tới, Mưu Trí Tuệ thay lão già rót đầy chén, chính mình cũng rót một chén, nói: "Vãn bối kính tiền bối một chén." Nói xong uống một hơi cạn sạch, lại thay lão già rót đầy, ôm quyền nói: "Tiền bối xin chậm dùng."
Lão già tự mình uống rượu, không nhìn nàng nữa.
Đột nhiên, một tiếng lục đục vang lên sau lưng, ngửa đầu uống rượu mà nhìn xem. Lúc này, nhân sĩ võ lâm trong cửa hàng đều nâng binh khí tiến về phía góc Tây Bắc nàng đang ngồi mà áp sát. Mưu Trí Tuệ thầm kêu không tốt, thầm nghĩ: 'Lão già này mượn cớ kéo ta xuống nước, tất nhiên không có ý tốt.' Nghĩ đến nơi này, ông ta xa xa trốn ở một bên, cũng không có ý tiến lên hỗ trợ.
Lão già cười hắc hắc, nói: "Thiếu hiệp đã tặng rượu, tiểu lão nhi vui mừng, đi đi." Nói xong vung tay lên, thân thể Mưu Trí Tuệ liền nhẹ nhàng bay ra bên ngoài đám người kia.
Vừa rơi xuống đất, bên kia đã đánh nhau. Hơn hai mươi người vây quanh một lão già bị bệnh, Mưu Trí Tuệ nhíu nhíu mày, thầm nghĩ: 'Là ta lấy tâm của tiểu nhân mà nghĩ xấu quân tử, ông ta cũng thật không có ý kéo ta xuống nước.' Giương mắt nhìn lên lầu, thấy Khương Hải Lân vẫn chưa về phòng, nàng hướng nàng ấy gật đầu.
"Lão bá bá, ta đến giúp ngươi!" Mưu Trí Tuệ tiếp nhận trường kiếm Khương Hải Lân ném xuống, là Giáng Hạo Kiếm của nàng. Tay trái kéo kiếm quyết, phi thân công vào đám người, nói: "Lấy nhiều hiếp ít, tính là anh hùng hảo hán gì đây?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Candyz] Đại Quận Chúa, Tiểu Phò Mã
FanficĐại Quận Chúa, Tiểu Phò Mã Tác giả: Kiều Mộc Khuê