Gió tây se lạnh, đêm rét một mình khó ngủ.
Khương Hải Lân từ khi rời Ung Đô tới nay chưa bao giờ cùng Mưu Trí Tuệ chia giường mà ngủ, vì thế nàng nằm trên giường thế nào cũng không ngủ được, chỉ có thể nhắm mắt dưỡng thần.
Không lâu sau, Mưu Trí Tuệ cho rằng các nàng đều đã ngủ liền tắt nến.
Thật ra, Khương Hải Lân cũng không có ngủ. Xác định Phạm Ngọc Hân đã ngủ, nàng liền rón rén xuống giường tìm Mưu Trí Tuệ.
Khương Hải Lân vốn là sợ tối, hiện giờ lại to gan mà mò mẫm đi tìm phu quân.
Nàng rụt vào chăn, Mưu Trí Tuệ liền dịch chuyển vị trí, kéo nàng đến chỗ ấm áp, theo đó đem chăn ra phía sau nàng đè kín cho gió thổi không lọt qua.
Bởi vì sợ Phạm Ngọc Hân tỉnh ngủ, các nàng không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, Mưu Trí Tuệ thập phần chủ động nhường cánh tay cho Khương Hải Lân làm gối đầu, tay kia đặt trên vòng eo mảnh khảnh của nàng.
Đêm, yên tĩnh, đêm, không ngủ.
Mưu Trí Tuệ cảm giác đêm khuya hơi lạnh này rất khác so với trước kia, trong không khí tựa hồ có loại cảm giác khô nóng. Hô hấp Khương Hải Lân đều vỗ vỗ vào da thịt nàng đang ẩn giấu trong quần áo, không khí xung quanh bắt đầu ngưng kết, thân thể dần dần bắt đầu nóng lên, ngón tay nàng đặt ở bên hông Khương Hải Lân cũng không an phận mà mò mẫm.
Khương Hải Lân cuộn mình bên cạnh Mưu Trí Tuệ, sợ đánh thức Phạm Ngọc Hân, không dám phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Mưu Trí Tuệ không thể xác định nàng đã ngủ thiếp đi hay chưa, nắm chặt nắm đấm, nàng thực muốn ngăn cản bàn tay không an phận kia của mình, nhưng lại không ngăn được, nó giống như thông linh mà ôm Khương Hải Lân càng ngày càng chặt.
Khương Hải Lân cảm giác được sự khác thường của nàng, đưa tay véo thịt mềm trên người nàng, tỏ vẻ cảnh cáo.
Trong đầu Mưu Trí Tuệ bây giờ trống rỗng, trong lòng khó chịu như bị ngàn vạn con kiến gặm cắn, làm sao còn quản được 'cảnh cáo im lặng' kia, nàng chỉ muốn làm một việc.
Hô hấp cực nóng càng ngày càng gần, Khương Hải Lân biết nàng muốn làm cái gì, nhớ tới một nụ hôn trong rừng táo gai kia thì khuôn mặt xinh đẹp sớm đã cháy đỏ bừng.
Mưu Trí Tuệ lần theo trực giác tìm được đôi môi ngọt thơm, nhắm mắt hôn lên, mềm mại, ấm áp, nàng hơi dời đi một chút rồi lại lấn thân hôn lên. So với hai lần hời hợt trước kia, lần này nhiệt liệt hơn vạn phần, nàng giữ chặt khuôn mặt Khương Hải Lân, bàn tay đặt trên người nàng ấy cũng chậm rãi dời xuống dưới.
Cơ thể Khương Hải Lân cứng ngắc như thể có dòng điện chạy qua, tim đập thình thịch, khi cảm nhận được chiếc lưỡi ấm áp đang cạy mở hàm răng mình ra, nàng bất chợt rùng mình.
Mưu Trí Tuệ nhận được đáp lại của mỹ nhân, hôn càng thêm triền miên, một chân chen vào giữa hai chân Khương Hải Lân, tay phải chậm rãi chuyển động trên người nàng, tay không tự chủ vén áo quận chúa lên, chủ động vuốt ve hai khối mềm mại kia, nhẹ nhàng nhéo nhéo.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Candyz] Đại Quận Chúa, Tiểu Phò Mã
FanfictionĐại Quận Chúa, Tiểu Phò Mã Tác giả: Kiều Mộc Khuê