Chương 1: Khách Bình Thủy

803 17 0
                                    

Editor: Frenalis

Rất nhiều năm sau, mọi người vẫn không muốn mở lại trang sách sử về năm Vĩnh Khang thứ 28.

Năm đó, cố đô Biện Kinh bị quân Kỳ công phá. Đó là một ngày thu mát mẻ có nắng nhẹ. Sau điện, cây bạch quả rụng lá từng chiếc một, rời khỏi cành cây, xuyên qua cung điện mái ngói vàng nguy nga, cuối cùng nhẹ nhàng đáp xuống trên mặt đất đầy máu tươi.

Hoàng đế và tông thất toàn thành đều trở thành tù binh, tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp đại giang Nam Bắc thông qua lưu dân tị nạn.

Mười năm mộng tan như sương khói, chỉ còn lại nỗi đau mất nước. Nơi nơi oán than, người người lệ rơi, bơ vơ không chốn nương thân.

Thiên hạ từ đây loạn lạc, rắn mất đầu, vương triều cũ chỉ còn là hồi ức đau thương. May thay, dòng dõi hoàng tộc vẫn còn, vị hoàng tử cuối cùng được quần thần đưa về phương Nam lánh nạn.

Vận mệnh vương triều đặt lên vai tân đế, ngài sống thì triều đại sống, ngài mất thì triều đại cũng theo đó mà diệt vong.

Quân Kỳ truy đuổi không ngừng, trong khi triều thần và bá tánh đều giúp tân đế trốn về Nam. Một cuộc đấu tranh sinh tử cho vương triều bắt đầu trên mảnh đất này.

Lịch Đô phủ là cửa ngõ vào phương Nam, nơi quyết định vận mệnh của Lăng An Vương. Một tòa thành chỉ có một lối ra, một nhiệm vụ tưởng chừng bất khả thi. Nhưng trong đêm tối, luôn có người sẵn sàng chống đỡ nguy nan, biết rõ không thể mà vẫn làm.

Từ quan lớn tới tiểu thương, ai cũng có thể là một mắt xích trong kế hoạch, chiến trường ở khắp mọi nơi. Điệp báo trở thành yếu tố quyết định thắng bại.

Trong thời loạn, mỗi người đều mang một lớp mặt nạ, lột bỏ lớp mặt nạ đó, rồi lại trở thành một lớp mặt nạ khác.

*****

Tuyết lớn như lông ngỗng che phủ cả bầu trời, cửa sổ các nhà đều đóng chặt, đường ra bến đò vắng vẻ không một bóng người. Tuyết phủ kín đất, chỉ có vài dấu chân kéo dài về phía xa.

"Đứng lại!"

Tiếng truy đuổi bất ngờ phá vỡ sự tĩnh lặng, một thiếu nữ quần áo tả tơi ôm tay nải, chạy trốn phía trước, theo sau là vài gia đinh hung dữ. Edit: FB Frenalis

Một gia đinh kéo ná, bắn một viên đá trúng chân thiếu nữ, nàng loạng choạng té ngã, búi tóc rơi xuống, mái tóc đen nhánh xõa tung.

Nam Y cố gắng đứng dậy chạy, nhưng một roi không thương tiếc quất vào lưng nàng, khiến nàng không thể đứng lên. Nàng bị đau ngã về phía trước, tay nải rơi ra, bên trong là một ít vàng bạc và đồ vật quý.

Nam nhân trung niên béo phệ thở hổn hển tiến lại, nhặt tay nải lên, chửi mắng: "Tiểu tặc, dám trộm cửa hàng nhà ta!"

Thương nhân tát Nam Y một cái, rồi phát hiện trên cổ tay nàng có chiếc vòng ngọc, lập tức giật lấy. "Còn trộm trang sức của phu nhân nhà ta? Đưa đây!"

Nam Y vùng vẫy, giữ chặt tay mình: "Đây là của ta!"

"Còn dám nói dối? Một tiện dân như ngươi sao có thể có loại vòng tay này?"

[EDIT - HOÀN] SAO KHÔNG CÙNG THUYỀN VƯỢT SÔNG - Tiện Ngư KhaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ