Chương 57

65 9 0
                                    

Đợi đến 6h, trạng thái của Tề Gia Tín vẫn rất ổn định, Tiêu Chiến quyết định về Đại Chính trước. Buổi sáng có mười ca khám VIP, cậu ở đây cũng không có tác dụng gì, không bằng về làm việc. Lúc làm việc thì không cảm thấy buồn ngủ, buổi trưa ăn cơm xong đường máu vừa lên, Tiêu Chiến liền hơi buồn ngủ.

Tần Phong vào phòng làm việc lăn sofa, nhìn thấy Tiêu Chiến ôm tay ở trên ghế ngủ gà ngủ gật, vội vàng thả lỏng bước chân. Tiêu Chiến vẫn tỉnh lại, đứng dậy duỗi lưng một cái, đi rót cafe cho mình.

"Sao không nằm lên ghế sofa ngủ thật một lát?" Tần Phong nói, mình ngã xuống sofa. Sau khi bị thương thân thể trống rỗng, cộng thêm sênh ca hàng đêm — không nghĩ tới Tiền Việt nhu cầu với loại chuyện này còn lớn hơn — hắn thật sự có chút không chịu được.

"Không dám ngủ sâu quá, mới từ khám gấp nhận được ca xuất huyết vào khu bệnh."

Tiêu Chiến mơ mơ màng màng uống cafe, cả người dựa vào trên tủ hồ sơ, bị ánh nắng buổi chiều chiếu lười biếng như con mèo. Mẫn Phương gọi điện thoại nói tình huống Tề Gia Tín tạm thời ổn định, trái tim cậu đặt xuống một nửa, nếu không có việc việc ở khu bệnh nâng tinh thần, nằm trên đất là được.

"Tôi buổi chiều còn có ca giải phẫu, còn cậu?" Tần Phong lấy di động ra cắm sạc, dịch vị trí tận lực nằm thoải mái chút — Gầy đi hơn 10 cần, bản thân cũng cảm thấy cộm.

"Hai ca, mổ chính một ca, phụ 1 ca với chủ nhiệm Kiều." Nửa ly cà phê xuống bụng, Tiêu Chiến hơi tinh thần chút, "Ung thư biểu mô, phải lấy đi toàn bộ, chắc là lại phải qua nửa đêm."

"Sao không để sáng mai làm?"

"Sáng mai chủ nhiệm Kiều khám VIP, thứ tư lại tôi, chỉ có sáng thứ 5, nhưng người bệnh không thể kéo dài, vừa nãy chức năng đông máu nâng đến mức đạt tiêu chuẩn, quỷ biết có thể lại giảm xuống hay không."

"Chuyện phiền phức." Tần Phong nhắm hai mắt gõ gõ thái dương, "Tôi chợp mắt lát, 2h dậy."

"Ngủ đi, lát bảo Tiền Việt đến gọi cậu."

Tiêu Chiến từ phía sau cửa lấy áo khoác của mình xuống ném cho hắn đắp.

Kiểm tra phòng một vòng, Tiêu Chiến chuẩn bị lên lầu vào phòng giải phẫu chuẩn bị, ở cửa khu bệnh vị Đoan Mộc Hoán chặn.

"Chủ nhiệm Tiêu, chi phí của giường 23 thiếu 3 vạn 6, khu y tế gọi điện thoại xuống giục nộp." Đoan Mộc đưa đơn giục nộp vừa mới cầm đến tay vào trong tay Tiêu Chiến.

"Giường 23?" Tiêu Chiến ở trong não nhanh chóng lướt tài liệu bệnh nhân một lần, "À, cái người có bầu 35 tuần sinh mổ kia. Há? Nhà bọn họ không phải giàu lắm sao, sao lại nợ phí?"

Đoan Mộc lắc lắc đầu. Hắn cũng cảm thấy kỳ quái, giường 23 là người có tiền, theo lý thuyết không nên nợ phí. Người bệnh vừa vào ở một ngày đã nói mất đồng hồ, cãi cọ nửa ngày với khu bệnh. Lúc đồn công an đến lập án, đối phương lấy biên lai lúc mua ra, chứng minh chiếc đồng hồ kia gần 200 nghìn.

"Như vậy, cậu trước đi giục, tôi phải đi phẫu thuật, nếu người nhà không nộp, gọi chuyên vụ Vương xuống xử lý."

Tiêu Chiến nói xong tự mình ngẩn người trước — Cậu vậy mà theo bản năng lệ thuộc vào Vương Nhất Bác.

( Bác Chiến ver ) 10 Năm Tình CũNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ