#23

22 3 0
                                    

Kim Doyoung không nhắc với ai về việc này, cuối tuần, gã cưỡi con xe ghẻ trừ chuông chẳng thèm vang thì chỗ nào cũng vang leng keng đến hiệu sách nhỏ chuyên bán sách cũ trước cổng trường cấp ba, mua hai chồng sách giáo khoa với giá thấp, sau đó gã lại mua ít hành lý đơn giản rồi đến công xưởng xin thôi việc và lĩnh lương.

Bốn giờ rưỡi sáng thứ Hai, Kim Doyoung lén lút bò dậy, cả nhà còn đang ngủ – bà Sim hơn ba giờ dậy luộc trứng, sau đó để lửa riu riu cho ngon miệng, bản thân bà cũng nhân khoảng thời gian này đi ngủ một lúc, gần năm giờ mới dậy tắt bếp.

Kim Doyoung không định quấy rầy người nhà, lấy một trăm năm mươi đồng tiền lẻ mang đi như phường trộm cắp, số khác đều đã đổi thành tiền chẵn, được gã khẽ khàng đặt lên bàn, dùng chén trà chặn lên.

Gã để lại tờ giấy viết đại khái khi nào trở về, không nói rõ mình đi đâu, cũng chẳng cho hay mình đi làm gì.

Ai ngờ gã làm xong những việc này quay đầu lại mới phát hiện Jung Jaehyun không biết đã dậy từ khi nào.

Chú chồn con này yên ắng ngồi dậy, tròn mắt nhìn gã.

Kim Doyoung vội vàng bịt miệng Jung Jaehyun trước khi nó kịp nói gì, thằng bé không rõ nguyên do ngẩng đầu nhìn gã, Kim Doyoung nghiêng người ngồi bên giường, đè nó nằm xuống, lấy tấm chăn mỏng đắp cho, đoạn nhỏ giọng bảo: "Đừng ồn, bà vừa luộc trứng, để bà ngủ thêm một lúc – mày cũng ngoan ngoãn đi, dậy sớm như vậy làm gì?"

Jung Jaehyun nhìn lướt qua hành lý của gã rồi hạ giọng hỏi: "Vậy anh muốn đi đâu?"

Kim Doyoung ậm ờ: "À, tao ra ngoài có chút việc."

Jung Jaehyun gặng hỏi đến cùng: "Đi làm gì?"

Kim Doyoung cúi xuống nhìn nó một cái: "Mày lắm chuyện quá đấy."

Jung Jaehyun đột nhiên bò dậy ôm cứng eo gã, đu lấy gã y như khỉ: "Em cũng muốn đi!"

Thằng ranh lớn rồi nặng ghê, Kim Doyoung cau mày đẩy nó xuống khỏi người mình: "Ngoan ngoãn đi, mày mới bây lớn, quậy gì chứ?"

Trong lòng Kim Doyoung ít nhiều hơi lấy làm lạ, thằng nhóc này bình thường rất ngoan ngoãn nghe lời mà sao đột nhiên phiền phức như vậy?

Thật ra chính Jung Jaehyun cũng không biết là vì sao, bình thường chỉ cần anh hai cau mày là nó lập tức nghỉ nghiêm không dám hó hé nhưng hôm nay trong lòng rất hoảng sợ.

Jung Jaehyun không phải bị Kim Doyoung đánh thức mà là gặp ác mộng rồi tự tỉnh dậy, vừa mở mắt liền quên mất mình mơ thấy gì nhưng tim đập thình thịch cực kỳ bất an, cứ lơ lửng giống như giẫm lên hư không vậy.

Đó là một loại trực giác bản năng, mách bảo nó nhất định phải đi theo.

"Dẫn mày theo làm gì? Nuôi béo rồi ăn hả?" Kim Doyoung bực bội lôi nó ra, "Đừng gây thêm phiền phức, Jung Jaehyun, mày có nghe lời không?"

Jung Jaehyun bị thuần hóa đã lâu, nghe mệnh lệnh của người chăn nuôi lập tức ngồi ngay ngắn gật đầu theo phản xạ có điều kiện.

"Nghe lời thì nằm xuống ngủ cho tao." Kim Doyoung không biết nặng nhẹ vỗ lưng Jung Jaehyun một phát.

Nói xong gã khom lưng xách túi đi ra ngoài.

JAEDO | Đại caNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ