Chương 6: Bí mật của mặt trời

126 22 0
                                    

Nguyễn Tùng Dương luôn biết Ninh Anh Bùi là một người đặc biệt. Từ lần gặp đầu tiên, sự kiêu ngạo và lạnh lùng của Ninh đã khiến cậu ấn tượng sâu sắc. Ninh giống như mặt trời chói lòa, đứng trên đỉnh cao mà không ai có thể chạm đến. Thế nhưng, qua những ngày làm việc cùng nhau, Dương nhận ra đằng sau vẻ ngoài mạnh mẽ và tự tin của Ninh lại là một người đàn ông đầy bí ẩn, và không ít lần Dương bắt gặp những khoảnh khắc mà anh ta để lộ vẻ cô đơn thoáng qua trong đôi mắt.

Mọi chuyện trở nên rõ ràng hơn vào một buổi tối, khi Dương tình cờ ở lại văn phòng muộn để hoàn thành nốt phần công việc. Văn phòng của tập đoàn Ninh Gia, vào giờ này, đã trở nên vắng lặng, chỉ còn tiếng gõ bàn phím vang lên trong không gian tĩnh mịch. Dương đang tập trung thì nghe thấy tiếng động nhẹ từ phía văn phòng của Ninh. Cửa phòng chỉ hé mở, để lộ một tia sáng nhỏ hắt ra ngoài hành lang. Tò mò, Dương bước tới.

Khi cậu đến gần, tiếng nói chuyện cất lên từ bên trong. Ban đầu, Dương nghĩ Ninh có cuộc họp với ai đó, nhưng khi dừng chân lại, cậu nghe thấy giọng của chính Ninh. Điều bất ngờ là giọng anh không còn lạnh lùng như mọi khi, mà có phần yếu ớt và khắc khoải.

"Con biết cha không bao giờ tin tưởng con..." Giọng Ninh trầm xuống, như đang cố kìm nén nỗi đau. Dương thoáng giật mình. Anh đang nói chuyện với ai đó sao?

Qua khe cửa, Dương chỉ nhìn thấy bóng lưng của Ninh. Anh đang ngồi sau bàn làm việc, tay nắm chặt chiếc điện thoại. Ánh sáng từ màn hình hắt lên khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét cứng rắn nhưng mệt mỏi. Dương chưa bao giờ thấy Ninh trông yếu đuối như thế.

"Con đã cố gắng hết sức rồi, cha à. Nhưng dù con có làm gì, dường như cũng không đủ để khiến cha hài lòng."

Ninh dừng lại một lúc, như đang chờ đợi phản hồi từ đầu dây bên kia, nhưng Dương không nghe thấy bất cứ lời nói nào. Chỉ có sự im lặng đáp lại.

"Cha không hiểu..." Ninh tiếp tục nói, giọng ngày càng nhỏ dần. "Con không phải là cái máy. Con cũng có cảm xúc, cũng biết đau khổ. Tất cả những gì con làm đều vì gia đình, nhưng tại sao... tại sao con lại luôn phải cô đơn trong chính ngôi nhà của mình?"

Dương khẽ nuốt khan. Từng lời nói của Ninh như thổi vào cậu một luồng cảm xúc phức tạp. Cậu luôn nghĩ rằng Ninh là người quyền lực, không cần dựa vào ai. Nhưng giờ đây, cậu nhận ra rằng dù có giàu có hay mạnh mẽ đến đâu, Ninh cũng chỉ là một con người, cũng có những nỗi buồn và áp lực riêng mà không ai biết đến.

"Con sẽ tiếp tục, không phải vì cha, mà vì chính bản thân con. Con sẽ chứng minh rằng con có thể đứng vững mà không cần sự công nhận của bất kỳ ai." Ninh nói xong, dập máy mạnh tay, đặt điện thoại xuống bàn với một tiếng động nhẹ. Anh ngồi yên lặng trong vài giây, đôi mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, như đang bị cuốn vào những suy nghĩ nặng nề.

Dương đứng bên ngoài, cảm giác như mình vừa bước vào thế giới riêng tư của Ninh mà không hề xin phép. Cậu định quay đi, nhưng bước chân lại ngập ngừng. Trong lòng Dương dâng lên một cảm giác thương cảm khó tả. Hóa ra, sau tất cả những vỏ bọc kiêu ngạo và quyền lực ấy, Ninh cũng chỉ là một người đàn ông cô đơn, luôn phải đấu tranh để được thừa nhận trong chính gia đình của mình.

Cậu lặng lẽ bước về bàn làm việc, nhưng tâm trí không thể nào thoát khỏi hình ảnh của Ninh lúc nãy. Trong suy nghĩ của cậu, hình ảnh người đàn ông lạnh lùng, xa cách dần mờ nhạt đi, thay vào đó là một Ninh Anh Bùi đầy tổn thương và bị áp lực bởi những kỳ vọng của gia đình.

Cậu nhớ lại những lần hai người làm việc chung. Dù luôn giữ khoảng cách với mọi người, nhưng có lúc Ninh để lộ ánh mắt mệt mỏi, giống như anh ta đang phải gánh vác quá nhiều trọng trách trên vai. Không ai dám hỏi han Ninh về cuộc sống cá nhân của anh, và dường như anh cũng không muốn bất kỳ ai biết. Dương giờ mới hiểu, đó là cách Ninh bảo vệ bản thân khỏi những ánh mắt soi mói, cũng như giữ cho mình sự mạnh mẽ mà anh cần phải có để đối mặt với những áp lực khổng lồ.

Tối hôm đó, khi về đến nhà, Dương nằm dài trên giường, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà mà đầu óc vẫn quay cuồng với hình ảnh của Ninh. Một người như Ninh, có tất cả mọi thứ từ tiền bạc đến quyền lực, lại luôn cảm thấy cô đơn trong chính ngôi nhà của mình. Dương không thể tưởng tượng được cảm giác ấy khắc nghiệt đến mức nào.

Những ngày sau đó, khi trở lại làm việc cùng Ninh, Dương cảm thấy mình đã thay đổi cách nhìn về anh. Mỗi khi nhìn thấy dáng người cao lớn của Ninh trong bộ vest sang trọng, bước đi đầy tự tin qua hành lang của công ty, Dương không còn chỉ thấy sự kiêu ngạo và quyền lực như trước nữa. Thay vào đó, cậu nhận ra đằng sau vẻ ngoài đó là một trái tim đầy vết thương, và một nỗi cô đơn không ai có thể hiểu thấu.

Mỗi lần Ninh ra lệnh hay yêu cầu gì đó, Dương vẫn tuân thủ, nhưng giờ đây cậu cảm thấy mình có thể đồng cảm với Ninh nhiều hơn. Những lời nói lạnh lùng của anh không còn khiến Dương cảm thấy khó chịu như trước, mà ngược lại, chúng làm cậu hiểu rằng Ninh đang phải giữ cho mình một lớp vỏ bọc mạnh mẽ để không bị tổn thương thêm lần nữa.

Một buổi sáng khi cả hai gặp nhau ở thang máy, Ninh chợt quay sang nhìn Dương, đôi mắt anh khẽ nheo lại. "Cậu có gì muốn nói với tôi không?" Ninh hỏi, giọng không còn cứng nhắc như thường ngày.

Dương thoáng bất ngờ, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "Không, tôi chỉ... nghĩ rằng anh làm việc quá sức."

Ninh nhướn mày, đôi mắt sắc bén như đang soi thấu Dương. "Tôi không cần ai quan tâm đến điều đó."

Dương mỉm cười nhẹ. "Tôi hiểu. Nhưng nếu anh cần ai đó lắng nghe, tôi nghĩ... đôi khi chia sẻ cũng không phải là điều tệ."

Ninh không đáp, chỉ nhìn Dương một lúc rồi quay đi. Thang máy mở ra, anh bước nhanh ra ngoài, để lại Dương với một cảm giác mơ hồ khó tả. Cậu không biết liệu những lời mình vừa nói có ảnh hưởng gì đến Ninh hay không, nhưng cậu hy vọng rằng, bằng cách nào đó, Ninh có thể cảm nhận được rằng cậu sẵn sàng lắng nghe và không đứng ngoài cuộc sống đầy sóng gió của anh.

Dương giờ đây không còn nhìn Ninh như một vị sếp lạnh lùng nữa. Thay vào đó, cậu thấy anh như một người đàn ông mang trên mình quá nhiều gánh nặng và tổn thương, một người cần được thấu hiểu và sẻ chia, dù chính anh có thể không nhận ra điều đó.

[Ninh Dương] Soleil et tournesolNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ