Chương 16: Ninh bị tổn thương

106 15 0
                                    

Buổi tối hôm đó, bầu không khí trong đại sảnh lộng lẫy của khách sạn Grand Crystal vô cùng trang trọng và sang trọng. Tất cả những nhân vật quyền lực nhất của giới kinh doanh, chính trị, và truyền thông đều có mặt để tham dự một trong những sự kiện lớn nhất trong năm. Dưới ánh đèn chùm pha lê lấp lánh, những bộ trang phục đắt tiền cùng những cuộc trò chuyện lịch thiệp diễn ra không ngừng. Đêm hôm đó, Ninh Anh Bùi, người thừa kế của tập đoàn Ninh Gia, là tâm điểm chú ý.

Nhưng đằng sau vẻ ngoài bình thản, Ninh đang cảm nhận một áp lực không nhỏ. Mọi ánh mắt đều dõi theo từng bước đi của anh, từng lời anh nói đều có thể bị đưa ra soi xét. Những sự kiện như thế này, đối với anh, chỉ là một phần của cuộc sống thường ngày. Tuy nhiên, lần này lại có gì đó khác thường, như một đám mây đen đang lơ lửng phía trên.

Nguyễn Tùng Dương đứng lặng lẽ ở một góc phòng, quan sát mọi thứ. Cậu đi cùng Ninh như một người hỗ trợ trong công việc, nhưng thực chất, trái tim cậu đang luôn hướng về phía người đàn ông ấy. Dương có thể cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng trong mắt Ninh, dù bề ngoài anh vẫn giữ được vẻ bình tĩnh. Cậu hiểu rằng Ninh luôn phải chịu đựng những áp lực vô hình từ gia đình, công việc, và xã hội, nhưng dường như đêm nay, những áp lực đó đang đè nặng hơn bao giờ hết.

Bữa tiệc tiếp tục với những bài phát biểu, tiếng ly chạm nhau và những cuộc trao đổi ngắn giữa những người tham dự. Nhưng rồi, không ai ngờ được, cơn sóng ngầm bắt đầu từ những lời đồn đại, dần lan tỏa ra khắp không gian lộng lẫy này.

"Mọi người có nghe về tin tức gia đình nhà Ninh Gia chưa?" Một giọng nói nhỏ vang lên từ một nhóm khách mời gần đó. "Nghe nói ông Ninh, cha của Ninh Anh Bùi, đang gặp vấn đề tài chính nghiêm trọng."

"Không chỉ thế, tôi còn nghe rằng quan hệ giữa Ninh Anh Bùi và cha anh ấy không tốt đẹp gì. Họ nói gì về một cuộc xung đột lớn trong nội bộ gia đình?"

Những lời thì thầm dần lớn hơn, và chẳng mấy chốc, nó lan khắp phòng. Những lời đàm tiếu đó như mũi tên vô hình, đâm thẳng vào trái tim Ninh. Anh biết rõ gia đình mình luôn là mục tiêu của sự soi mói, nhưng điều khiến Ninh đau đớn nhất chính là việc mọi chuyện đang dần vượt khỏi tầm kiểm soát của anh. Mọi cố gắng để duy trì hình ảnh hoàn hảo của tập đoàn và gia đình anh đang bị xé nát bởi những tin đồn vô căn cứ.

Ninh cảm nhận được những ánh mắt đổ dồn về phía mình, không còn là sự ngưỡng mộ như lúc đầu, mà thay vào đó là sự tò mò, thậm chí là chỉ trích. Từng câu nói vang lên, dội vào trong đầu anh như những vết dao cắt.

"Thật là một trò cười... Người thừa kế mà để tập đoàn rơi vào tình cảnh này."

"Gia đình Ninh Gia cũng không hoàn hảo như người ta tưởng. Nhìn bề ngoài thôi."

Giữa những lời bàn tán, Dương nhìn thấy nét mặt Ninh ngày càng lạnh lùng, ánh mắt anh trống rỗng hơn thường ngày. Ninh có thể giấu đi sự tổn thương trước mặt công chúng, nhưng đối với Dương, người đã ở bên cạnh anh suốt thời gian qua, cậu có thể cảm nhận rõ ràng nỗi đau mà Ninh đang phải chịu đựng.

Dương lặng lẽ tiến lại gần, không cần phải nói gì, chỉ đứng bên cạnh Ninh, như một sự hiện diện thầm lặng để nhắc nhở anh rằng cậu luôn ở đây, sẵn sàng chia sẻ mọi điều. Cậu biết Ninh sẽ không để ai nhìn thấy sự yếu đuối của mình, nhưng cậu cũng hiểu rằng, ngay lúc này, anh đang cần một người để an ủi, dù chỉ là sự hiện diện đơn giản.

Buổi tiệc vẫn tiếp tục, nhưng với Ninh, mọi thứ đã trở nên nhạt nhòa. Anh không còn quan tâm đến những ánh đèn lung linh hay những lời chào hỏi xã giao nữa. Từng bước chân rời khỏi đám đông, anh tìm đến một góc vắng vẻ hơn của khách sạn. Ánh sáng dịu nhẹ từ ngoài ban công lấp ló qua khung cửa kính, tạo ra một không gian yên tĩnh, tách biệt khỏi sự ồn ào của buổi tiệc bên trong.

Dương lặng lẽ theo sau. Khi thấy Ninh dừng lại, cậu cũng đứng bên cạnh, không nói gì, chỉ trao cho anh một ánh mắt an ủi. Trong khoảnh khắc đó, Ninh bất chợt quay sang nhìn Dương. Ánh mắt anh sâu thẳm, chất chứa nhiều nỗi niềm nhưng lại chẳng thể thốt nên lời.

"Cậu có nghĩ... tất cả những lời họ nói là sự thật không?" Ninh đột ngột hỏi, giọng anh trầm và nặng nề. Đó là lần đầu tiên Dương thấy Ninh yếu đuối như vậy, thấy sự mệt mỏi ẩn sau vẻ ngoài cứng rắn kia.

Dương nhẹ nhàng lắc đầu. "Không ai có quyền phán xét anh. Những gì họ nói không quan trọng. Quan trọng là anh biết mình đang làm gì và vì điều gì."

Ninh cười nhẹ, một nụ cười thoáng qua nhưng đầy chua chát. "Anh luôn nghĩ mình có thể chịu đựng được tất cả, có thể đứng vững trước mọi áp lực. Nhưng đôi lúc... tất cả những điều đó trở nên quá sức chịu đựng."

"Anh không phải đối mặt với mọi thứ một mình," Dương nhẹ nhàng nói, đôi mắt cậu tràn đầy sự chân thành. "Em ở đây, dù anh có muốn hay không, em vẫn sẽ ở bên anh."

Sự im lặng kéo dài, nhưng đó là một sự im lặng không còn nặng nề như trước nữa. Dưới ánh trăng nhạt nhòa của buổi tối, hai người đàn ông đứng cạnh nhau, như hai kẻ đồng hành âm thầm trong cuộc sống đầy sóng gió.

Một lúc sau, Ninh quay đầu lại nhìn Dương, ánh mắt anh đã dịu đi. "Cảm ơn cậu, Dương," anh khẽ nói, lần đầu tiên để lộ một chút sự yếu đuối mà anh luôn che giấu. "Cậu là người duy nhất ở đây mà anh có thể tin tưởng."

Dương chỉ mỉm cười, không nói thêm gì. Cậu biết, đôi khi, không cần phải dùng lời nói để thể hiện tình cảm. Chính sự im lặng bên cạnh nhau đã là một sự chia sẻ to lớn.

Cả hai đứng đó, giữa ánh sáng mờ ảo của thành phố về đêm, trong một khoảnh khắc bình yên hiếm hoi giữa cuộc sống đầy sóng gió. Và trong khoảnh khắc ấy, Dương nhận ra rằng, không chỉ là cậu luôn dõi theo Ninh, mà dường như, Ninh cũng đã dần học cách dựa vào cậu trong những lúc khó khăn nhất.

[Ninh Dương] Soleil et tournesolNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ