Trong một ngày làm việc bận rộn, Dương ngồi trước máy tính, tập trung hết sức vào đống tài liệu trên bàn. Không gian văn phòng yên tĩnh hơn thường lệ vì giờ đã muộn, những nhân viên khác đã rời khỏi. Chỉ còn lại ánh sáng mờ từ màn hình máy tính và ánh đèn yếu ớt chiếu xuống, tạo nên một không gian riêng tư và yên bình.
Dương thả lỏng người dựa vào ghế, đưa tay xoa thái dương mệt mỏi. Đúng lúc ấy, một tiếng bước chân khẽ khàng vang lên phía sau, khiến cậu giật mình quay lại. Đó là Ninh, trong bộ vest đen lịch lãm, đứng đó với ánh mắt ấm áp và nụ cười thoáng nét dịu dàng.
"Vẫn chưa về à?" Ninh hỏi, giọng anh nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự quan tâm thật lòng.
Dương khẽ mỉm cười, lắc đầu. "Em muốn hoàn thành nốt mấy phần báo cáo này. Nếu để sang ngày mai sẽ càng dồn thêm việc."
Ninh đi đến bên cạnh, ánh mắt dừng lại trên gương mặt mệt mỏi của Dương. "Em cứ gắng sức như vậy mãi, anh lo em sẽ kiệt sức mất thôi."
Cảm giác dịu dàng từ lời nói của Ninh làm trái tim Dương như chùng xuống. Trong khoảnh khắc này, không còn là ông chủ và nhân viên, mà chỉ là hai con người chia sẻ những cảm xúc thầm lặng dành cho nhau. Dương cúi đầu, nở một nụ cười nhẹ, không nói gì thêm.
Ninh đặt tay lên vai cậu, kéo ghế của Dương xoay lại để anh có thể nhìn thẳng vào mặt cậu. "Nghỉ một lát đi," anh nói khẽ, đôi mắt lấp lánh ánh nhìn trìu mến.
Dương ngước lên nhìn Ninh, ánh mắt cậu bối rối, nhưng cũng đầy tin tưởng. Không có bất cứ lời nào nói ra, nhưng trong ánh mắt ấy, cả hai hiểu rằng mình đã trao đi những tình cảm chân thành nhất.
Ninh từ từ cúi xuống, môi anh chạm nhẹ lên trán Dương, một nụ hôn thật khẽ như gió thoảng. Đó không phải là một nụ hôn nồng nàn hay mãnh liệt, mà chỉ đơn thuần là một cử chỉ dịu dàng, đủ để Dương cảm nhận được tình cảm mà Ninh muốn trao cho cậu. Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng trong lòng cả hai, cảm giác hạnh phúc lạ thường lan tỏa.
"Anh..." Dương khẽ gọi, giọng nói cậu dường như nghẹn lại.
Ninh mỉm cười, nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của Dương. "Có lẽ chúng ta chưa thể công khai, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không yêu em. Anh luôn bên em, dù có ra sao."
Dương nhìn Ninh, trái tim như rung động mạnh mẽ. Anh nói thật nhẹ nhàng, nhưng từng lời nói ấy như một lời hứa, một sự cam kết lặng thầm nhưng mãnh liệt.
Cả hai tiếp tục chia sẻ những khoảnh khắc ấy trong bóng tối tĩnh lặng của văn phòng. Không cần nói nhiều, chỉ là những ánh mắt, những nụ cười, và những cái chạm tay nhẹ nhàng cũng đủ để cả hai biết rằng mình không còn cô đơn. Họ tựa vào nhau, như bông hoa hướng dương luôn hướng về ánh mặt trời, mặc cho bên ngoài cuộc sống có bao nhiêu sóng gió.
Một tối khác, khi cả văn phòng đã ra về, Ninh và Dương lại ở bên nhau, ngồi đối diện trong căn phòng chỉ còn ánh đèn bàn. Dương cúi đầu xuống tài liệu trước mặt, nhưng cậu không thể ngăn mình ngước lên nhìn Ninh. Anh vẫn đang tập trung vào laptop, khuôn mặt nghiêm túc nhưng lại mang nét dịu dàng mỗi khi lướt mắt qua Dương.
"Anh có thể giúp em với bản báo cáo này không?" Dương bỗng hỏi, tìm cách để kéo Ninh lại gần mình hơn.
Ninh mỉm cười, gật đầu, rồi di chuyển đến ngồi bên cạnh Dương. Hơi ấm của anh khiến Dương cảm thấy lòng mình trở nên bình yên. Trong không gian nhỏ bé này, Dương chỉ còn thấy sự hiện diện của Ninh, của mùi hương thoang thoảng từ anh, và cả hơi thở ấm áp len lỏi bên cạnh mình.
Một tay Ninh bất ngờ đặt lên tay Dương, cái chạm nhẹ nhàng nhưng đầy ngụ ý. Dương không phản kháng, chỉ khẽ ngẩng đầu nhìn lên, đối diện với ánh mắt ấm áp của Ninh.
"Em... có cảm thấy mệt không?" Ninh hỏi, giọng nói trầm ấm và chân thành.
Dương mỉm cười, lắc đầu. "Không đâu. Có anh ở bên cạnh, em không thấy mệt chút nào."
Những lời nói ngọt ngào ấy làm cả hai bật cười, nhưng trong nụ cười ấy chứa đựng sự chân thành và hạnh phúc. Ninh nhẹ nhàng kéo Dương vào lòng mình, ôm chặt cậu trong vòng tay. Dương tựa vào ngực Ninh, cảm nhận nhịp tim đập đều đều của anh. Giây phút ấy, Dương không cần bất cứ thứ gì khác, chỉ cần Ninh và cảm giác ấm áp này.
Trong bóng tối, họ trao cho nhau những nụ hôn dịu dàng, những cái chạm khẽ, như một lời khẳng định cho tình yêu lặng thầm nhưng mãnh liệt. Dương biết rằng mối quan hệ này không dễ dàng, họ không thể công khai, nhưng điều đó không làm tình cảm của cậu dành cho Ninh thay đổi. Mỗi lần gặp nhau, dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua, một cái chạm tay trong thầm lặng, cũng đủ để làm trái tim cậu rộn ràng và hạnh phúc.
Những ngày tiếp theo, Dương và Ninh tiếp tục gặp nhau trong lặng lẽ, nhưng tình yêu giữa họ ngày càng sâu sắc. Những lần cùng nhau ngồi ăn tối sau giờ làm việc, những cuộc trò chuyện đến khuya, hay những buổi dạo phố lúc trời đã khuya đều trở thành kỷ niệm đáng nhớ của cả hai. Dương nhận ra rằng tình yêu không nhất thiết phải phô trương hay cầu kỳ, chỉ cần là hai trái tim thật lòng hướng về nhau, cũng đủ để cả hai cảm thấy trọn vẹn.
Nhưng sâu trong lòng, Dương luôn có một nỗi lo lắng mơ hồ. Cậu biết cuộc sống không phải lúc nào cũng êm đềm, và mối quan hệ của họ sẽ không tránh khỏi những thử thách, sóng gió. Tuy nhiên, nhìn vào ánh mắt kiên định của Ninh, Dương cảm thấy lòng mình bình yên. Cậu tin rằng, dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần họ giữ vững tình yêu này, mọi thứ sẽ vượt qua được.
Ninh nắm lấy tay Dương, siết chặt trong lòng bàn tay mình như muốn truyền đi sự bảo vệ và hứa hẹn mãi mãi. "Dù thế nào đi nữa, anh sẽ luôn ở đây, bên em."
Những lời nói ấy vang lên trong tâm trí Dương, khắc sâu vào trái tim cậu. Trong khoảnh khắc ấy, không cần bất cứ điều gì khác, chỉ có tình yêu của cả hai là đủ để họ vượt qua mọi sóng gió.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Ninh Dương] Soleil et tournesol
FanfictionTên truyện:[Ninh Dương] Soleil et tournesol Tác giả: ChuotNDs (Chuột) Ninh Anh Bùi, người thừa kế quyền lực của một tập đoàn đa ngành lớn, luôn được ví như mặt trời - rực rỡ, kiêu hãnh và lạnh lùng. Nhưng bên trong vẻ ngoài ấy là nỗi cô đơn và áp lự...