13

7 2 0
                                    

F ê đít.

Việc nấu ăn hóa ra khó hơn Quý Thiên tưởng rất nhiều. Đây không chỉ là vấn đề kỹ thuật mà còn đòi hỏi kinh nghiệm. Trước đây y chưa từng cầm dao làm bếp, nhìn người khác thái rau trong video trông có vẻ dễ dàng nhưng khi đến lượt mình, mọi thứ lại chẳng đơn giản chút nào.

Chu Đỉnh Nguyên đứng bên cạnh, không bỏ lỡ cơ hội châm chọc, "Đồ cho lợn ăn chắc còn cắt đẹp hơn cậu cắt."

Quý Thiên khẽ cau mày, không cách nào phản bác, y chưa kịp thở dài lại nghe Chu Đỉnh Nguyên nói tiếp với giọng điệu đầy vẻ oán trách: "Cậu không biết thì thôi, nhận lời làm gì cho nhanh? Chuyện khác lừa tôi thì thôi, ngay cả nấu ăn cũng định lừa à?"

Rõ ràng từ đầu Quý Thiên đã thẳng thắn thừa nhận rằng mình không biết nấu ăn, chỉ vì muốn công bằng nên mới đồng ý thử học. Vậy mà qua miệng Chu Đỉnh Nguyên, mọi chuyện lại thành ra y đang lừa gạt hắn.

"Đặt nó xuống đi!" Chu Đỉnh Nguyên thấy tư thế của Quý Thiên khi cầm dao thật sự dọa người, "Dao kiếm gì cũng không có mắt, tôi sợ cậu không nấu nổi cơm, mà chúng ta lại bị thương thì không hay đâu, để tôi cắt."

Mặc dù tự nhận mình nấu ăn không ngon, nhưng việc thái rau củ thì Chu Đỉnh Nguyên đã luyện thành thạo. Thái rau là một kỹ năng mà chỉ cần làm quen sẽ giỏi thôi, điều này thì hắncó thể làm được.

Tiếng dao "cạch cạch" cắt rau vang lên khắp căn bếp, Chu Đỉnh Nguyên vừa thái vừa than thở, "Tôi coi như xem ra rồi, cậu chỉ biết nói miệng thôi, cuối cùng lại để tôi làm hết mọi việc."

Nói đến đây, Chu Đỉnh Nguyên dừng lại quay đầu nhìn Quý Thiên, "Cậu chỉ sống được đến giờ nhờ cái miệng này chuyên lừa gạt người khác phải không?"

Quý Thiên không thể giải thích với Chu Đỉnh Nguyên, ở nhà lúc nào cũng có dì giúp việc, y đâu có nấu cơm bao giờ, nhiều lắm chỉ biết dùng máy làm bánh mì để nướng vài lát bánh mì.

Rau và thịt đã được thái xong, Chu Đỉnh Nguyên liếc nhìn rồi hỏi: "Cậu định làm gì thế? Đừng có làm hỏng thịt của tôi. Cậu có biết thịt loại ba bây giờ bao nhiêu một cân không? Còn đắt hơn cả cậu đấy."

Quý Thiên im lặng lấy điện thoại ra, tìm một video hướng dẫn đưa cho Chu Đỉnh Nguyên xem, "Cái này."

Sườn kho tương?

Chu Đỉnh Nguyên ngạc nhiên nhìn Quý Thiên, "Cậu còn chưa quen cầm dao,mà đã định làm món khó như vậy?"

"Nhìn không khó lắm." Quý Thiên nhận xét.

Kiếm tiền dễ dàng lắm à? Có gia sản gì mà để Quý Thiên tiêu xài như vậy? Chu Đỉnh Nguyên vừa định lên tiếng thì hình như ngoài cửa có khách đến.

"Xin hỏi, có ai ở đây không?"

Chu Đỉnh Nguyên chỉ vào Quý Thiên mà cảnh cáo, "Cậu cứ làm đại vài món, đừng làm hỏng thịt lợn của tôi."

Thấy Chu Đỉnh Nguyên quay người ra ngoài, Quý Thiên không để lời của hắn vào lòng, y đặt điện thoại lên giá rồi làm theo video.

Một đôi mẹ con đứng ngoài cửa, cô bé có vẻ buồn bã đứng bên cạnh mẹ, tay ôm một con búp bê cũ kỹ tả tơi.

"Là ông chủ Chu phải không?" Mẹ cô bé lên tiếng trước, "Tôi là người đã liên lạc với anh trước đó, muốn nhờ anh sửa lại con búp bê bông này."

[HẾT/ĐM] Cất giấu người đẹp - Lưu Thủy ThủyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ