Chương 89

39 1 4
                                    

21.3

Sau khi tang lễ của Tiêu Thái hậu kết thúc, Tạ Cánh nhận được một bức thư ngoài dự liệu. Người đưa thư là Tạ Tuấn, phương thức không khác gì dấu tay máu lần trước. Đêm khuya, một mảnh giấy mỏng thình lình từ trên xà nhà rơi xuống bàn đọc sách của y. Tạ Cánh ngước nhìn lên, nhưng ngay cả bóng dáng của Tạ Tuấn cũng chẳng thấy, không khỏi cảm thán nhóc con này bây giờ đúng là xuất thần nhập quỷ, đi không để dấu, đến không thấy hình.

Nội dung thư rất ngắn gọn, nói rằng Tuyên Thất đã phát hiện một số thứ trong di vật của Tiêu Thái hậu, có liên quan đến chuyện trọng đại. Tiêu Dao hẹn Lục Lệnh Tùng và Tạ Cánh giờ Hợi ba ngày sau gặp nhau ở Trích Tinh lâu để bàn bạc.

Vẫn là con thuyền lần trước. Tạ Cánh không thấy Tạ Tuấn đâu, Tiêu Dao bèn giải thích: "Nó ở trên bờ trông chừng động tĩnh rồi."

Lục Lệnh Tùng đến trước y, có chút tò mò hỏi: "Rốt cuộc là phát hiện ra cái gì? Đây là lần đầu tiên ta thấy chị dùng mấy chữ như 'liên quan đến chuyện trọng đại' đấy."

Tiêu Dao đi thẳng vào vấn đề: "Tuyên Thất đã có tai mắt trong chùa Kê Minh từ lâu. Đêm Tiêu Thái hậu qua đời, họ phát hiện có kẻ hành tung khả nghi lẻn vào thiền phòng nơi bà ấy từng ở, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó. Vậy nên Tuyên Thất đã ra tay trước, kiểm tra thật kĩ trước khi trong cung cử người đến thu dọn di vật. Cuối cùng, họ tìm thấy một ngăn bí mật nằm sau bức tranh Phật trên tường và phát hiện ra chiếc hộp gỗ bị khóa kín này."

Tạ Cánh thầm nghĩ, có lẽ trước đây y đã sai khi cho rằng trong chùa là người của Lục Lệnh Tùng, hóa ra vẫn là nhờ Tuyên Thất ra tay. Tiêu Dao đã giúp đỡ bọn họ rất nhiều, nếu đại sự không thành, e rằng bọn họ khó mà báo đáp nổi.

Lục Lệnh Tùng cầm hộp gỗ lên lắc thử: "Đây là khóa cơ quan."

Tiêu Dao gật đầu: "Nếu cố ép phá khóa, thủy ngân bên trong văng ra chắc chắn sẽ khiến kẻ trộm mất mạng. Chỉ có người của Tuyên Thất, hoặc nói chính xác hơn là người mang họ Tiêu trong Tuyên Thất mới biết cách mở. Năm đó trước khi Tiêu thị sụp đổ, Tuyên Thất còn hoạt động công khai, quyền chỉ huy nằm trong tay Tiêu Thái hậu, mọi hành động của sư phụ tôi – cũng chính là thủ lĩnh tiền nhiệm của Tuyên Thất, đều phải theo lệnh bà ta. Vậy nên bà ta làm ra được thứ này cũng chẳng có gì lạ."

Rồi nàng nhướng mày: "Có điều đúng là trùng hợp thật, tôi cũng là người họ Tiêu trong Tuyên Thất."

Tiêu Dao tháo một bên khuyên tai, vặn nhẹ một vòng để lộ ra cây châm nhỏ, sau đó luồn vào ổ khóa cơ quan, khéo léo mở chốt.

"Trong hộp có tổng cộng ba món đồ: đầu tiên là mười bốn trang giấy này, tất cả đều là bút tích của Tiêu Thái hậu khi còn sống." Nàng dừng một chút rồi nói tiếp, "Mỗi một trang trong này thôi cũng đủ để làm lung lay gốc rễ của vương triều rồi."

Lục Lệnh Tùng đứng ở góc thuận, là người đầu tiên nhìn thấy trang giấy trên cùng. Ánh mắt của hắn chợt tối sầm xuống: "Sao thứ này lại ở trong tay bà ta?"

Tiêu Dao lấy tờ giấy ra, đẩy đến trước mặt hắn, Tạ Cánh cũng ghé lại nhìn thoáng qua: "... Thiếp canh sinh thần của Tiên đế?"

[EDIT] Lục Châu Ca ĐầuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ