《 22.1 — Hồi tưởng 》
Tạ Cánh tỉnh dậy, trong mơ hồ y cứ ngỡ rằng bên ngoài có đến một trăm con Lục Ngải đang cất giọng hót vang.
Y biết bọn họ dậy muộn, cũng biết từ khi có thêm hai đứa trẻ, địa vị trong nhà của Lục Lệnh Tùng và cả chính mình đều bị xếp ở phía sau, càng biết rõ từ trên xuống dưới phủ này đều ngầm đồng ý rằng những tiếng động do Lục Thư Thanh và Lục Thư Ninh gây ra không được tính là "ồn ào".
Nhưng Lục Ngải thì chỉ có một con duy nhất, còn Lục Thư Ninh cộng với đám nha hoàn trong nội viện cưng em như búp bê vải thì có thể tạo ra âm thanh sánh ngang với chín mươi chín Lục Ngải, quả là khiến cho người ta thán phục, rạng danh gia môn.
Tạ Cánh khoác áo xuống giường mở cửa, quá trình đi ra cần phải trèo qua người Lục Lệnh Tùng còn đang ngái ngủ, mà cách trèo qua chính là thò một chân bước thẳng qua ngực hắn.
Cửa vừa mở ra, Lục Thư Ninh đã chạy vụt vào như một cơn gió lốc, quả nhiên phía sau là Lục Ngải đang đuổi theo như tên bắn. Trước khi có ai kịp nhìn thấy cô bé rõ ràng, em đã lướt nhanh hơn để lách người vào trong, vào rồi còn lanh trí thẳng tay đóng sập cửa lại, ngăn chặn "truy binh" ở phía sau. Lục Ngải không kịp thắng lại, đâm sầm vào cánh cửa kêu "bộp" một tiếng. Tiếng động khiến Lục Lệnh Tùng và Tạ Cánh đồng loạt giật mình, chỉ thấy nó loạng choạng xoay hai vòng tại chỗ, sau đó quay đầu đổi hướng tìm đường khác, "vèo" một phát phóng ra ngoài từ khe cửa sổ vừa hé ra.
Lục Lệnh Tùng lại ngã người nằm xuống, cầm lấy gối bịt kín đầu, mơ màng nói: "Ta thấy tất cả mọi người đều điên cả rồi."
Tạ Cánh không còn buồn ngủ nữa, ngồi xuống trước gương chải tóc, cất giọng gọi ra ngoài: "Ngân Trù, giữ hai đứa nó lại giúp ta! Đã nói bao nhiêu lần rồi, chưa ăn sáng thì không được ra vườn chơi mà!"
Ngân Trù vội vàng chặn đường Lục Thư Ninh, căn bản không có thời gian trả lời y, cô nhóc đứng dưới hành lang nghe thấy vậy thì quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì chạy nhảy, em cười tít mắt, giòn giã nói: "Vương phi ơi, một khắc nữa là đến giờ ăn trưa rồi!"
Tạ Cánh nghẹn lời, ngẩng đầu nhìn lên thấy mặt trời đã treo cao giữa tầng không, y bèn im lặng đóng cửa sổ lại.
Lục Thư Ninh gần ba tuổi suốt ngày chạy nhảy không biết mệt, chơi thay phần anh trai em hồi cậu còn nhỏ. Từ ngõ Ô Y, điện Minh Loan dến phủ Chiêu vương đều coi đứa bé này như vàng bạc châu báu, dù rằng sự ra đời của em không hoàn toàn nằm trong dự liệu của mọi người.
Năm đó từ quận Trần trở về, Hoàng đế tuy không giao việc cho Lục Lệnh Tùng, nhưng lại để Tạ Cánh treo danh ở Lễ bộ, theo Trương Thái phó xử lý các mục công việc liên quan đến khoa thi năm kế tiếp. Công việc này kéo dài mãi đến khi kì thi Đình của năm Trinh Hữu thứ mười ba kết thúc, y mới được rảnh rỗi đôi chút.
Lần nào kỳ thi mùa xuân diễn ra cũng là thời điểm giao bận rộn giao thiệp lễ nghĩa nhất trong kinh thành. Những tân khoa tiến sĩ đều cân nhắc về con đường làm quan và hôn nhân, trong khi các triều thần và sĩ tộc cũng chủ động chọn lựa người tài. Tạ Cánh dù đã cố gắng tỏ ra "uể oải lười biếng", nhưng vẫn không thể tránh khỏi phải thường xuyên xuất hiện trong những cuộc hội họp như thế. Đối với một quan viên Lễ bộ bình thường, mối quan hệ đặc biệt giữa chủ khảo và môn sinh đã đủ khiến họ dễ trở thành tâm điểm, huống hồ y còn có thêm danh phận Chiêu Vương phi, thế là càng dễ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.

BẠN ĐANG ĐỌC
[EDIT] Lục Châu Ca Đầu
General FictionLục Châu Ca Đầu - 六州歌头 Tác giả: Một lần ly biệt xa cách ba năm - 一别都门三改火 Thể loại: Đam mỹ, cổ đại, cung đình, gương vỡ lại lành, sinh con, cưới trước yêu sau, HE Nguồn: Trường Bội Độ dài: 138 chương + 1 ngoại truyện Edit: Min == Đây là bản edit phi...