Chương 26 : Tình Cũ Không Rủ Cũng Tới

919 99 4
                                    

Bạch Hiền hôm nay phi thường vui vẻ, thứ nhất cậu mới được yêu cầu phát thanh cho một chương trình nổi tiếng, thứ hai cậu mới được tăng lương. Cuộc đời thật tươi đẹp là sao!

Cậu ngâm nga câu hát của bài ca nào đó, trên mặt hiện rõ nụ cười, vừa đi vừa nghĩ xem tối nay nên nấu cái gì cho tụi nhóc đây. Đồ ngọt?! Không được, chúng nó sẽ bị sâu răng mất thôi! Đồ cay thì sao nhỉ?!? Ừm! Hình như Yến Yến không ăn được a! À! Đúng rồi! Nấu lẩu! Cũng được đó! Giờ rẽ ra siêu thị mua chút đồ thôi!

Vì mải suy nghĩ nên cậu chẳng chú ý đường đi, cứ thế va vào người phía trước, khiến cho xấp tài liệu người đó đang cầm trên tay rơi hết xuống. Cậu thấy vậy, vội vàng ngồi xuống nhặt cho người ta. Chợt, không biết từ đâu cất lên tiếng gọi hai chữ "Bạch Hiền".

Cậu giật mình theo phản xạ mà ngửng đầu lên nhìn người đứng đối diện. Đột nhiên, mặt cậu trở nên trắng bệch, vai có chút run rẩy:

– Khánh...Vũ!!!

– Bạch Hiền!!! – Người đàn ông tên Khánh Vũ kia vui vẻ hô to, lao nhào vào ôm lấy cậu, nhưng may mà cậu đã nhanh chóng đẩy hắn ra.

Khánh Vũ thấy phản ứng của cậu, trên mặt biểu hiện rõ sự ngỡ ngàng, rồi lại có chút gì đó thường tâm. Hắn tay chơi vơi giữa không chung, nửa như muốn tiến đến siết chặt con người phía trước , nửa kìm lại vì biết cậu đang khó chịu. Bạch Hiền nhăn mặt, tính xoay người bỏ đi. Thấy vậy, Khánh Vũ không đành lòng chút nào, liền gọi với lại:

– Khoan đã!

– Cái gì?! – Cậu trả lời với giọng đầy cáu kỉnh, vẻ như không có thiện cảm tốt với người này chút nào.

– Chúng mình lâu rồi không gặp... chi bằng tìm quán cà phê nào đó ngồi nói chuyện phiếm với nhau đi!

– Tôi không rảnh! – Nói rồi cậu xoay người bỏ đi. Bỏ mặc con người kia đơn độc cô đơn giữa phố.

Thật là phá vỡ chuyện vui của người ta mà!

...

Bạch Hiền vừa về nhà là trốn luôn trong phòng, chẳng nói chẳng rằng gì. Mấy đứa nhóc biết mẹ đang bực nên cũng chẳng dám đến gần. Chỉ nhẹ nhấn máy gọi điện cho bố, bảo rằng hình như mẹ gặp việc gì đó không hay, nên cứ khó chịu hoài. Xán Liệt nghe xong, trong lòng có chút lo lắng, bàn giao công việc cho thư ký rồi liền lái xe về nhà ngay.

Bước vào phòng ngủ, anh có thể cảm nhận được bầu không khí vô cùng ngột ngạt và căng thẳng. Phòng không bật đèn, hơn nữa còn kéo kín rèm, nên bên trong rất tối. Bạch Hiền thì đang cuộn tròn người giường, không biết đang làm gì nữa.

Anh nhẹ nhàng chui vào trong chăn, vòng tay qua eo người yêu mình mà kéo cậu vào lòng, sau đó xoay người cậu quay mặt về phía anh. Chợt, anh nhận ra rằng khóe mắt cậu có chút ửng đỏ, trên mặt nước mắt còn chưa kịp lau khô. Thấy vậy, anh cảm thấy thật đau lòng, gặn hỏi:

– Sao em khóc thế?!

-Em không có khóc...Chỉ là mới dụi mắt thôi!

– Em thật là... có gì cứ nói anh nghe đi nào!!! – Xán Liệt ôn nhu lau dòng nước ấm còn đọng trên khóe mắt cậu, rồi hôn nhẹ lên đó. Hình động này khiến cho Bạch Hiền không khỏi cảm thấy có chút ấm lòng.

Chung Cư Vui Vẻ EXONơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ