Khúc Ân đi dạo với An Kì thêm một lúc thì đều bị cô hỏi mãi mấy câu đại loại về việc ai sẽ là bạn nhảy của cô, cô sẽ diện trang phục ra sao, đã có ai ngỏ ý muốn mời chưa,... làm Khúc Ân không biết trả lời thế nào. Cô chính là không quan tâm cũng không biết đêm hội khai giảng sẽ ra sao, đành diện cớ phải đi làm thêm rồi chạy cho lẹ.Nói đến Hàn Bách Phong, sáng sớm xem qua camera biết Khúc Ân đã đi mới dám về. Vừa bước vào nhà, hắn cứ ngỡ đã lầm nhà. Mọi thứ đều ngăn nắp, sạch sẽ, sáng bóng, điều mà trước nay chưa từng thấy ở nhà hắn. Hắn đi vào nhà bếp, đến chổ tủ lạnh nơi có dán một tờ note: [Có rất nhiều thứ đã hết hạn sử dụng trong tủ lạnh, tôi đã bỏ đi hết rồi]. Khóe môi hắn khẽ cong lên, hắn thấy hài lòng với sự làm việc chu đáo của cô. Hàn Bách Phong viết gì thêm vào tờ note để lại tiền trên bàn rồi lại ra khỏi nhà.
Khúc vẫn theo lịch làm việc, mà đến nhà hắn dọn dẹp. Cô có ghé mua thêm một vài dụng cụ để làm vệ sinh phòng tắm vì hôm qua cô chưa dọn nơi ấy. Khúc Ân nhập mã rồi mở cửa vào, mọi thứ không khác gì hôm qua, cô đi đến chổ tủ lạnh thấy dòng chữ:[Mua giúp tôi một ít đồ hộp]. Cô tái mặt, vậy là chủ nhà khi sáng đã về, cô thật đúng may mắn, không biết lở trễ chút mà để người ta hay cô không được cho phép mà ngủ lại như vậy chắc chết quá. Cô vỗ ngực trấn an mình, liếc qua bàn thấy để một sấp tiền. Cô đếm thử số tiền ấy, rất nhiều, nhiều hơn cả một tháng lương giúp việc thế này của cô. Cô lấy một nửa số ấy, người này đưa nhiều vậy ắt hẳn muốn cô mua mấy đồ hàng hiệu nhưng nửa số này cũng đủ rồi. Cô vào phóng tắm, nhìn sơ liền bối rối đến đỏ mặt. Đó giờ chưa bao giờ thấy một phòng tắm nào lớn vậy, còn có nhiều thứ riêng tư của đàn ông nữa. Cô mắt nhấm mắt mở dọn dẹp cho nhanh, Khúc Ân vô tình làm rơi một lọ nước hoa tuy cô bắt kịp nhưng cũng khiến nó đổ ra một ít. Mùi hương nam tính sộc vào mũi cô, Khúc Ân cảm thấy mùi nước hoa này quá tà đi, chỉ ngửi một chút cũng làm tâm trí mê loạn, cơ hồ cô từng ngửi thấy hương này ở đâu đó rồi. Khúc Ân nhập mã để khóa cửa cẩn thận xong mới đi qua một siêu thị mini gần đó, cô mua toàn là cá hộp, thịt hộp hảo hạng, còn dư một ít cô mua thêm vài chai nước vitamin. Vừa sắp xếp xong mấy thứ mới mua vào tủ lạnh là vừa hay tới giờ xe bus đến, Khúc Ân ngắm ngía lại tổng thể ngôi nhà lần nữa thấy hài lòng.
Cứ vậy, chiều nào tan học cô cũng đến căn nhà kia dù chẳng có gì để dọn nữa. Chỉ việc quét qua lại đôi chổ, nhưng cô chính là phải mất công một chuyến đến siêu thị mua thêm thịt hộp do chủ nhà này có lẻ không ăn cá vì cô thấy mấy hộp cá hộp nguyên lành đều bị cho vô thùng rác. Hôm nay thứ bảy, Khúc Ân cũng là đang định đến đó thì nghe được một giọng trầm ấm gọi mình.
"Khúc Ân". Là Lâm Trạch gọi.
"A? Hội trưởng, có gì không ạ?"
Lâm Trạch đứng yên ngắm người trước mặt thật kỉ, cả tuần rồi anh mới gặp cô. Anh không biết cô lo chạy đi đâu mà ngày nào vừa tan học đã mất hút, anh đến tìm mấy lần An Kì đều bảo đã về.
"Hội trưởng!". Bị nhìn như vậy Khúc Ân cũng ngại, lại thấy Lâm Trạch ngây ra nên mới gọi.
"À, anh đã nói với em việc em là hội viên dự bị rồi phải không. Sáng mai hội có công tác từ thiện tại cô nhi viện phía Đông thành phố, em sẽ tham gia chứ?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Đời Này Kiếp Này
RomantikVăn án Yêu một người tựa như bước vào biển lửa. Không phải phía trước là hiểm nguy mà cơ bản quay đầu không thể tìm ra lối thoát. Cô là một người đơn thuần, ước muốn cả đời là có thể bình yên sống qua ngày. Nhưng không biết là cô may mắn hay x...