Chương 6

3.7K 52 3
                                    


Người ta nói không phải lúc nào nhận được yêu thương cũng là hạnh phúc. Khúc Ân chính là một trường hợp như vậy, từ hôm nhận lời mời của Lâm Trạch cô cứ băn khoăn, lo lắng mãi. Khúc Ân đem chuyện kể cho An Kì, ngay sau đó liền nghe một tiếng "Rầm", đó An Kì đập bàn.

"Trời ạ, Khúc Ân, não cậu úng mất rồi, là Lâm Trạch đó, anh ấy gần như năn nỉ cậu vậy mà cậu còn suy nghĩ cái gì."

Khúc Ân thở dài, nói: "Tờ thấy không ổn sao ấy."

An Kì đưa tay lau mồi hôi trên trán, không lẽ Khúc Ân không thích Lâm Trạch chứ sao lại thấy khó khăn trước cơ hội tuyệt vời này, nhưng cô chính là không muốn Khúc Ân vụt mất cơ hội này.

"Dù sao cậu cũng đã nhận lời, giờ nên chuyên tâm chuẩn bị cho tốt không phải sao!"

"Nhưng... còn một chuyện là... cái váy". Khúc Ân tỏ ra bối rối.

Chuyện là, khi cô mở hộp quà anh tặng, cô đã rất bất ngờ. Bên trong là một chiếc váy sang trọng, màu trắng, thiết kế ren tinh tế có nhiều họa tiết được làm thủ công. Thoạt nhìn đủ biết là hàng cao cấp. Khúc Ân cẩn thận nâng niu chiếc váy lên, cô chỉ biết há mồm khi xem mặt sau của nó. Phần lưng được chẻ hơi sâu, dù có ren phủ nhẹ qua nhưng thực chất vẫn là lộ hơn nữa lưng. Khúc Ân không muốn mặc loại váy như vậy, cô ít khi mặc váy và nếu có nó cũng rất giản dị và kín đáo, còn chiếc vày này ngoài sức tưởng của Khúc Ân. Sau khi nghe cô trình bày nổi lòng, An Kì chính là khóc không ra nước mắt, An Kì còn tưởng vấn đề ấy rất to lớn. Cô dùng hết vốn văn chương mình có mà khuyên nhủ, dụ dỗ Khúc Ân, cuối cùng Khúc Ân cũng chịu gật đầu để cô làm chủ.

~~~

Tại một văn phòng trang nhã trên tòa nhà cao ngất ngưỡng, có hai nam nhân đang nhàn hạ nói chuyện. Một người thì tựa người ra ghế, mắt vẫn không rời màn hình laptop trên bàn làm việc, một người thì nằm dài ra chiếc ghế sô pha bên cạnh, hai chân còn vắt chéo kê trên bàn để trà.

"Định năm nay đến vũ hội một mình nữa sao?". Tuấn Nghị hỏi.

"Thì sao? Trái Đất sẽ ngừng quay?"

Tuấn Nghị lắc đầu, anh hết cách với hắn rồi, việc tùy tiện tìm một cô gái xinh đẹp cùng đến tham dự chắc phải là rất khó khăn.

"Tùy cậu, cứ đến đấy một mình đi rồi một mình một xó"

Môi Hàn Bách Phong khẽ cong lên, hắn đóng laptop rồi xuống ngồi đối diện Tuấn Nghị.

"Còn cậu? Năm nay vẫn là An Kì?".

Tuấn Nghị hiểu hàm ý trong câu hỏi đó, liền ngồi bật dậy, sầu não nói:
"Ngoài An Kì ra thì tôi còn ai, để con bé bên cạnh tôi cũng an tâm hơn với người đó... tôi không nghĩ sẽ được"

"Vậy sao?". Hắn nhướn mày, người bạn Tuấn Nghị này của hắn thật ra chỉ được cái miệng, chỉ có giỏi lo chuyện người ta đến khi đụng phải chuyện mình thì cứ để đó hoặc cho qua chẳng thèm giải quyết. Còn thêm việc hay giả ngu, lúc nào cũng phong lưu vậy mà lại rất nặng tình còn là tình đơn phương.

"Thôi mà, cậu không cần tỏ thái độ đó, tôi dù sao cũng còn người nhảy cùng nhưng cậu thì không".

"Tôi sẽ nhảy. Còn bạn nhảy? Lấy của người khác có được không?". Hắn vứa nói môi cũng vừa nhếch lên. Tuần Nghị cũng gật gù theo, xem ra đã có chuẩn bị, tốt, rất tốt, anh chờ xem chuyện vui. Hàn Bách Phong lấy ra một tấm thiệp mời ném tới Tuấn Nghị.

Đời Này Kiếp NàyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ