Giai điệu Valse từ đâu êm ái vang lên, những nốt nhạc tha thiết đến quyến rũ. Hàn Bách Phong không để Khúc Ân kịp định thần đã kéo cô vào trung tâm của hội trường, tự nhiên vòng tay qua ôm lấy eo cô, cố định tay cô lên trên vai mình rồi cứ thế nương Khúc Ân đi theo nhịp nhạc.
'Chuyện... chuyện gì... vậy, mình đây là đang làm gì với anh ta thế', cô bàng hoàng suy nghĩ. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh làm Khúc Ân không kịp phản ứng, cũng không dám dãy giụa chỉ biết lúng túng cúi gầm mặt.
Lúc này cả hội trường gần như nín thở, những ánh đèn, mọi sự chú ý giờ điều tập trung vào trung tâm nhưng một số ít thì hướng Lâm Trạch đoán đợi. Ai cũng đang đè nén, khiến không khí vừa bay bổng theo điệu nhạc vừa căng thẳng đến mức muốn nổ tung. Ắt hẳn ai cũng muốn gáo lên:"Hàn Bách Phong đang khiêu vũ cùng Hội trưởng phu nhân!!!".
Lâm Trạch nhìn một cảnh tượng trước mắt, không giấu nỗi sự khó chịu mà chau chặt mày lại. Khúc Ân là bạn nhảy của anh đưa đến, vừa nảy ai ai cũng thấy, giờ lại hiên ngang ở dưới kia cùng Hàn Bách Phong khiêu vũ điệu đầu tiên, anh không phải là nhỏ nhen sỉ diện gì cả, nhưng người đó là Hàn Bách Phong, Lâm Trạch có chút bất an. Anh tin mình hiểu Hàn Bách Phong, nên anh thừa biết hắn sẽ chẳng rãnh rỗi đến nỗi vì chút vui mà tạo ra một đống phiền toái dư luận về anh về hắn và Khúc Ân. Lần này chẳng khác gì hắn chính thức thể hiện sự độc chiếm về Khúc Ân, Lâm Trạch thở dài, có lẻ anh chỉ nên sẳn sàng đón nhận sự khiêu chiến có tính thử thách này.
Nói đến hai người kia, cứ mỗi khi Khúc Ân có chút cử động không theo ý muốn là Bách Phong càng xiết chặt tay, đến cả người cô gần như dán chặt vào hắn. Do chênh lệch về chiều cao và không dám ngước lên nhìn hắn, nên mặt cô cứ lát lại vùi trọn trong vòm ngực rắn chắc của hắn, Khúc Ân bị kích thích bởi mùi hương nồng nàn tỏa ra khiến tâm ý cô rối bời."Á!.. Xin... lỗi". Khúc Ân vô tình dẫm phải chân hắn, Bách Phong tuy có đau nhưng tiết tháo là phải giữ nên không nói gì, tiếp tục nương bước chân của cô theo mình.
"A!... ấy, tôi... tôi..". Khoảng cách càng ngày càng chặt, Khúc Ân đỏ mặt đến không thể thở được, chân lại dẫm lên Bách Phong.
Cô cũng thấy rất rõ là hắn đang nén giận xuống, tuy vậy vẫn rất kiên nhẫn cùng khiêu vũ tiếp với cô. Hắn chỉnh mặt cô ngước lên nhìn hắn, lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào mắt hắn. 'Đôi mặt người này thật đẹp, ánh nhìn cũng không phải rất đáng sợ ngược lại thật đáng tin', cô mỉm cười thật tươi và tự tin sải bước, có thể nói anh là người truyền sức mạnh cho cô.
Hàn Bách Phong nhìn cô gái đang trong vòng tay mình, cũng khẻ mỉm cười, hai người từ đấy phối hợp rất tốt.
Một tình huống không tưởng trước mắt làm cả hội trường vỡ òa. Trong đó phải kể đến Tuấn Nghị và An Kì, An Kì chỉ biết tỏ lòng khâm phục sâu sắc dành cho Hàn Bách Phong, bởi đến cô còn nghĩ Khúc Ân là cùng Hội trưởng thế mà Phong ca của cô vẫn ngang nhiên "cướp người trên giàn mướp". Tuấn Nghị không ngạc nhiên lắm, điệu nhạc từ đâu rơi xuống khi nảy cũng chính là anh bật, nhưng vẫn phải nói Hàn Bách Phong thật biết cách tấn công nha.
Điệu nhảy mở màn cuối cùng cũng kết thúc, lại giai điệu thứ hai vang lên, lúc này đã có nhiều cặp cùng bước vào trung tâm nhảy múa. Hàn Bách Phong buông cô ra, cô loạng choạng mấy bước mới định thần, đưa tay lên định lấy áo khoác ra trả hắn thì bắt gặp biểu tình không thích của hắn.
BẠN ĐANG ĐỌC
Đời Này Kiếp Này
RomansaVăn án Yêu một người tựa như bước vào biển lửa. Không phải phía trước là hiểm nguy mà cơ bản quay đầu không thể tìm ra lối thoát. Cô là một người đơn thuần, ước muốn cả đời là có thể bình yên sống qua ngày. Nhưng không biết là cô may mắn hay x...