Mặt Trời vừa ló dạng thì Khúc Ân đã ra khỏi phòng trọ. Vì phải đón xe khá xa và nhém trễ một lần nên cô rất tranh thủ thời gian. Xe bus đến, là bác lái xe hôm cô trễ, cô lên xe liền nở nụ cười tươi tắn như mấy tia nắng ban sớm đang chen nhau qua cửa kính.
" Bác ơi, con có thẻ sinh viên rồi, có thể làm thẻ xe được rồi phải không?"
Bác lái xe gật đầu, ông còn nhớ cô gái này, mới hôm trước còn chạy bộ đuổi theo xe ông mà.
Khúc Ân đến trường, cảm giác đầu tiên là không khí hôm nay không bình thường. Đặc biệt là khi Khúc Ân vừa vào, thì đã có nhiều ánh mắt đổ về cô, cô bước đến đâu cũng có người nhìn theo rồi có vài lời xì xầm phía sau nữa. "Bây giờ là tình hình gì đây?",cô thầm nghĩ. Cô đâu có làm gì, cũng đâu có đắc tội ai, cô mới vào đây lần này là lần hai thôi mà. Trong những ánh nhìn đó, có tò mò, có khinh bỏ, có ngưỡng mộ, có dè chừng, Khúc Ân chỉ biết cúi cúi mặt rồi đi thật nhanh về phía trước vì cô đã nhìn thấy An Kì."Chào buổi sáng, Tiểu Ân."
" A? Sáng hảo, sáng hảo". Cô vui mừng bởi An Kì là người duy nhất không nhìn cô bằng ánh mắt khác thường, thái độ vẫn điềm nhiên.
" Đang thắc mắc sao mọi người nhìn cậu nhiều vậy à?". An Kì nhạy bén nhận ra sự hoang mang trên nét mặt cô.
"Cậu biết phải không, nói tớ nghe đi, tớ rốt cuộc là đã làm gì sai?". Ngoài An Kì ra cô không còn ai để có thể hỏi chuyện này.
" Người đưa cậu đến phòng giám hiệu là ai?"
"Là Lâm Trạch."
"Anh ấy là ai?"
Khúc Ân không hiểu ý tứ trong câu hỏi của An Kì lắm nhưng rồi cũng "à" một tiếng trả lời.
"Anh ấy là Hội trưởng Hội sinh viên."" Thế ai hướng dẫn cậu đến lớp?"
"Người đó cậu biết mà, Hàn Bách Phong". Cô thật sự thấy sợ hắn, ba chữ cuối nói bằng giọng thật nhẹ nhàng.
An Kì thở dài một tiếng, cô bạn này của cô đúng là không biết không có tội mà, còn trả lời rất hồn nhiên nữa chứ.
"Cậu biết Phong ca là ai không?". Khúc Ân ra sức lắc đầu."Anh ấy là người quản lí các quy tắc ngầm ở chổ này. Trong một buổi, cậu được hai đại thần có sức ảnh hưởng nhất trường đãi ngộ chu đáo như vậy, cậu nghĩ mình sẽ yên bình được sao".
Khúc Ân cuối cùng được một phen kinh hô lớn." Không phải vậy chứ?""Chắc cậu không biết, trên diễn đàn trường có hai bức ảnh rất hot, nữ chính trong đó đều là cậu".
An Kì lấy điện thoại ra, mở cho cô coi. Đó là bức ảnh chụp cô cùng Lâm Trạch đang nói cười vui vẻ còn một bức là Hàn Bách Phong đi trước và cô đi theo phía sau. Rồi Khúc Ân cũng được nghe kể một đoạn thế này.
Ở đâu cũng vậy có những chuyện không thể giải quyết theo cách thông thường. Người ta có những quy tắc ngầm, những luật lệ bất thành văn để xử lí chúng và đại học A cũng không là ngoại lệ. Và để cho tất cả những điều đó được tuân thủ nghiêm ngặt và có hệ thống thì phải có người đứng ra quản lí và không ai khác người đó là Hàn Bách Phong. Nếu Lâm Trạch giải quyết những chuyện quang minh chính đại, cần nói lí lẻ thì hắn lại giải quyết những chuyện chỉ có thể dùng vũ lực. Cũng như cảnh sát đôi khi phải nhắm mắt cho bọn giang hồ dùng luật rừng thì thầy cô cũng chẳng buồn can thiệp hay dám can thiệp. Tất nhiên Hội trưởng Lâm được yêu thích hơn hắn, vì anh nhã nhặn, thân thiện và nhiệt tình với mọi người còn hắn thì kiệm lời, lạnh lùng, tách biệt và đầy bạo lực. Nhưng nhiều người thật sự nể phục Hàn Bách Phong, hắn rất nghĩa khí và tài năng. Hai người có một lượng fan cuồng đông đảo (đa phần là nữ sinh não tàn) vì dù xét ở phương diện nào hai người kia cũng đủ tiêu chuẩn là đại thần. Do đó ai vào Đại học A bước đầu là thuộc lòng một câu:" Đắc tội Lâm Trạch bạn mau mau tìm cách tạ lỗi, bạn sẽ có 50% cơ hội sống sót, đắc tội Hàn Bách Phong thì mau mau tự sát để không thôi chết rất khó coi".
BẠN ĐANG ĐỌC
Đời Này Kiếp Này
RomanceVăn án Yêu một người tựa như bước vào biển lửa. Không phải phía trước là hiểm nguy mà cơ bản quay đầu không thể tìm ra lối thoát. Cô là một người đơn thuần, ước muốn cả đời là có thể bình yên sống qua ngày. Nhưng không biết là cô may mắn hay x...