Chương 4

4.7K 63 0
                                    

Khói bốc lên nghi ngút hòa cùng hương thơm ngào ngạt của thức ăn trên bếp. Khúc Ân liền dọn thức ăn ra đĩa rồi nhanh nhanh thưởng thức. Khúc Ân nhà chúng ta chính là một cô gái rất có sức ăn nha, dù ăn bao nhiêu vẫn không đủ, dù ăn bao nhiêu vẫn không béo lên được. Body luôn là chữ S thon gọn. Lúc nảy đi ăn cùng Lâm Trạch là người ta mời với thế nào cũng cần giữ chút tiết tháo chứ nhỉ nên cô ăn chẳng no để giờ đành phải tự ăn bù thêm.

Cô lấy laptop ra đăng nhập thử vào diễn đàn trường. Đập vào mắt cô chính là bức ảnh cô cùng Lâm Trạch vừa nảy cùng ăn cơm, mà lại khéo chụp ngay cảnh Lâm Trạch tiện tay dùng khăn giấy lau giúp cô vụn mì trên má. Khúc Ân hóa đá, hai bức lúc sáng An Kì đưa cô xem chưa giảm nhiệt thì bức này đã đốt cháy diễn đàn rồi. Thông tin của trường này xem ra còn hơn tốc độ ánh sáng. Cô thắc mắc liệu có phải là có cả một dàn paparazi chuyên nghiệp ở mọi nơi để săn tin chụp ảnh không. Cô kéo xuống xem phần bình luận.

[Hội trưởng có người yêu thật rồi sao? Oa~~ Em tự tử đây]

[Cô ta là ai thế? Trông rất tầm thường]

[OMG! Hội trưởng phu nhân trông mòn con mắt cuối cùng lộ diện]

[Một bửa cơm chẳng nói lên điều gì, biết đâu cô gái nhà quê kia đeo bám Lâm ca ca]

[Cô ta mới vào trường không tới một tuần đã liên tiếp tạo ra nhiều chuyện thú vị như vậy, không đơn giản nha]

Đọc mấy bình luận kia mà mặt cô từ đỏ chuyển sang tím vì giận. Cô kéo thật lâu mà cái dọc bình luận đó cũng không có điểm kết. Cô đâu muốn như vậy, cũng đâu có cái quan hệ như người ta nghĩ với Lâm Trạch. Cô đúng là rất bình thường, nên cô chỉ cần sống cuộc đời đại học lặng lẽ của mình. Nơi này quá phức tạp, con người nơi đây thật lạ chẳng đơn giản như ở quê cô. Nghĩ đến đây cô càng thêm nhớ nhà, nhớ vùng biển mênh mông ấy, nhớ những con người chân chất thôn quê và hơn hết cô nhớ gia đình da diết.

Lấy điện thoại ra, Khúc Ân bấm một dãy số thật quen thuộc. Ở đầu dây bên kia, giọng nói ồm ồm của một người đàn ông trung niên cất lên.

"Tiểu Ân hả con, sao rồi? Chổ trọ có ở được không, đi lại tiện chứ con, ở một mình quen không hay trường học không có gì khó khăn chứ?". Cô gái gọi về ông không kiềm lòng được mà cứ thế nói một tràn.

"Ổn cả cha đừng lo, còn thích nghi nhanh lắm. Cô chỉ lo không biết cha mẹ có khỏe không?". Khúc Ân cũng khóe mắt đỏ hoe, cô không dám điện về chính là sợ sẽ như vậy.

"Khỏe, khỏe, con chỉ cần cố gắn chăm sóc bản thân cho tốt, học cho giỏi à không chỉ cần học bình thường thôi, quan trọng là mau mau về nhà".
Mặc dù chính ông đã thuyết phục vợ để con gái đi học xa nhưng thật tâm ông nào muốn vậy. Vợ chồng ông có mình Khúc Ân, từ nhỏ đã thông minh hiểu chuyện khiến cho người ta yêu thích. Học hành lại hơn người nên dù cho gia đình bình dân nhưng ông và vợ chưa từng để cô thua kém bất kì ai, xem cô chính là bảo bối vô giá. Nhưng con lớn rồi, tự khắc sẽ có những điều phải đeo đuổi, ông hiểu giờ là lúc đó.

"Con biết rồi, có mẹ ở đó không cha, con nhớ mẹ lắm".

Mẹ cô cơ thể vốn suy nhược, cô lo nhất chính là không có cô bên cạnh, mẹ cô nhớ cô mà thương tâm sinh bệnh. Cha Khúc Ân vội gọi mẹ cô lên nghe điện thoại. Hai người cứ vậy xít xoa rất lâu, dù chỉ là hỏi han rồi dặn dò mấy thứ đã được nhắc trăm lần nhưng cả hai dường như nước mắt sắp rơi. Cuộc điện thoại kết thúc, cô ngồi đó trầm tư, cô muốn chạy ngay về xà vào lòng mẹ chỉ tiếc là không thể, nỗi nhớ này càng khiến cô tăng thêm động lực. Cô sẽ chẳng màn những chuyện vô vị kia, cô chỉ cần chuyên tâm để lấy được bằng tốt nghiệp loại giỏi, chỉ cần lo được cuộc sống dư giả cho cha mẹ thôi. Cô chui sâu rồi cuộn tròn trong chiếc chăn ấm. Ngủ thôi, cả một ngày dài phía trước...
~~~~~~~~~~

Đời Này Kiếp NàyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ