Chương 39

2.3K 41 0
                                    


Những ngày tháng tiếp theo của Hàn Bách Phong và Khúc Ân giống như mơ, như tranh, như vẽ ra. Bọn họ đều dành hết thảy thời gian để yêu nhau say đắm nhau.

Hàn Bách Phong quay về Hàn thị, để The Best lại cho Vương Kinh quản lí. Hắn muốn cô nghỉ làm, ngoan ngoãn ở nhà cho hắn nhưng Khúc Ân không đồng ý cũng không chịu theo hắn về Hàn thị. Hàn Bách Phong tôn trọng quyết định của cô không nói thêm gì. Bọn họ cứ mỗi ngày cùng ăn sáng, cùng đưa nhau đi làm, cùng ăn trưa, rồi Khúc Ân sẽ chờ hắn về ăn cơm tối. Khúc Ân cảm thấy cuộc sống hiện tại có phải quá tốt đẹp hay không, có phải quá thuận buồm xuôi gió hay không, lòng cô nảy sinh một chút lo lắng.

Con người rất mâu thuẫn, đau khổ quá sẽ tự hỏi tại sao như vậy, hạnh phúc quá cũng sinh ra hoài nghi, sao lại cứ như vậy.

Khúc Ân mặc chiếc áo sơ mi màu kem ôn hòa tựa người bên ban công hóng gió. Trời hôm nay rất xanh, rất đẹp ắt hẳn không thể mưa, Khúc Ân mừng thầm, lái xe vào lúc mưa rất nguy hiểm. Cô quay vào nhà, tưới nước cho mấy đóa bỉ ngạn. Khúc Ân nhớ lúc cô nói với hắn về mấy đóa hoa cô đã thay hắn chăm sóc, hắn đã vui đến thế nào. Khúc Ân nhìn những bông hoa này lại nhớ đến năm năm xa cách của hai người, tưởng chừng đã không cách nào vượt qua được.

Cô đột nhiên rất muốn biết năm năm đó hắn đã sống như thế nào, biết một cách chân thật từ chính hắn chứ không phải từ một ai khác thuật lại.

Cô lấy quyển nhật kí hôm đó Hàn Thiếu Đường cho cô ra, dù bên trong là gì, cô vẫn sẽ tiếp nhận bằng hết thảy yêu thương.

"Ngày...tháng...năm....

David, bác sĩ của anh, muốn anh viết nhật kí. Dù chẳng để làm gì nhưng anh sẽ viết, hoặc có thể viết cho em.

Ngày...tháng...năm...

Thức ăn bên đây rất khó nuốt, không thể so sánh với những món của em.

Ngày...tháng...năm...

Tuấn Minh luôn nói rằng anh sẽ không sao nhưng anh nghe anh ấy và David nói chuyện, khối u của anh không thể phẫu thuật, xem ra rất nghiêm trọng.

Em đã nhập học chưa?

Ngày...tháng...năm...

Hôm nay là đợt hóa trị đầu tiên. Đau hơn anh nghĩ. Anh gặp một người rất thích nghe bài hát mà em hay mở, bài hát mà hễ em mở anh sẽ tắt. Đột nhiên, anh thấy bài hát đó hay đến lạ, em có mở nữa không, anh hứa sẽ không tắt nữa.

Ngày...tháng...năm...

Nếu nhìn thấy bộ dạng anh lúc này, em có còn thấy anh đẹp trai không? Tuấn Nghị bảo trông rất ngầu, ngầu gì khi đầu chẳng có một sợi tóc.

Em đã thi học phần hết chưa? Báo cáo làm tốt không?

Ngày...tháng...năm...

Cậu thanh niên điều trị trước anh vài tháng hôm qua vừa qua đời, anh nhìn thấy người yêu cậu ấy gần như sụp đổ, cậu ấy chỉ có thể thinh lặng nằm đó mặc cho cô ấy kêu đến khàn giọng và ngất đi trọng tuyệt vọng. Rồi anh nhận ra thật may mắn vì em sẽ không bao giờ phải là cô gái đó.

Đời Này Kiếp NàyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ