Q.7 - Chương 320: Tiếp Tục Giày Vò

7.1K 100 2
                                    

  Sự điên cuồng xâm lược vẫn đang diễn ra...

Nam Cung Nghiêu giữ lấy thắt lưng của Uất Noãn Tâm, động tác ra vào. Ngoài đau khổ và tuyệt vọng, cô không còn bất kỳ cảm giác nào, bên dưới co lại hết sức, muốn đẩy anh ra. Tay đùng đẩy qua lại, nhưng lại bị anh giữ chặt.

Cuối cùng cô cũng hiểu được sức của nam và nữ không giống nhau, cho dù cô có liều mạng giãy dụa đến cỡ nào, nhưng với anh mà nói chỉ là gãi ngứa mà thôi, anh không hề ngừng lại chút nào.

Động tác của anh gấp gáp cùng thô bạo, một tay dùng sức xoa nắn nơi đẫy đà của cô, thiếu điều không thể bóp nát nó. Nơi xù xì dài kia không ngừng ra vào, không hề có chút thương xót nào, chỉ như một con thú đang trút hết mọi ham muốn.

Uất Noãn Tâm giãy dụa, khóc thét. "Anh buông tôi ra! Đồ cầm thú! Đồ súc sinh!" Nước mắt không ngừng rơi, nhưng cũng không đổi lại được sự thương hại của anh. Đè phần mông của cô lại, đâm vào nơi sâu nhất.

Cô kêu thảm thiết, "a........"

Cô đau đớn, trái tim cô vỡ nát, sự lăng nhục biến thái này đã vượt qua khỏi sức chịu đựng của cô, cô gào khóc, "anh giết tôi đi, để tôi chết đi!"

Nam Cung Nghiêu vuốt ve bộ ngực của cô bằng một tay, cười đến cực kỳ gian ác. "Bây giờ tôi rất thoải mái, làm sao có thể giết em được chứ." Giữ chặt lấy cằm của cô, "đừng bày ra cái dáng vẻ mình đang chịu đựng nhục nhã như vậy, em cũng đâu còn là xử nữ, giả vờ gì chứ, em và Ngũ Liên lên giường với nhau bao nhiêu lần rồi hả? Bản lãnh trên giường của cậu ta lợi hại hơn tôi sao?" Anh đột nhiên tức giận, điên cuồng ra vào.

Uất Noãn Tâm tuyệt vọng, giống như một cái xác đã chết, để mặc cho anh giày vò, trút giận, cắn chặt răng không hề câu xin anh, trên mặt bây giờ đã không còn phân biệt được đâu là mồ hôi đâu là nước mắt.

"Tên kia lợi hại hơn tôi sao? Hử? Nói chuyện đi! Chết tiệt! Tôi kêu em nói chuyện........."

Không nghe được câu đáp lại của cô, động tác của Nam Cung Nghiêu càng thô bạo hơn, không ngừng thay đổi các tư thế, dùng mọi cách hèn mọn nhất để làm nhục cô.

Uất Noãn Tâm đã sớm chết lặng.

Đây là đêm dơ bẩn đen tối nhất trong cuộc đời của cô.

Trong lúc anh ra vào trong cơ thể cô, không biết làm bao nhiêu lần, trên người đều là chất lỏng ghê tởm, trong không khí tràn ngập mùi làm cho người khác phải buồn nôn.

Cô không biết mình đã ngủ thiếp đi lúc nào, lúc tỉnh lại, cô vẫn nằm trên chiếc giường lớn trong ngôi nhà gỗ.

Còn Nam Cung Nghiêu đã đứng dậy mặc xong đồ, quần áo ngay ngắn, vẻ mặt sáng láng, giống như một khách làng chơi ghê tởm, quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, cười mỉa. "Tỉnh rồi!"

"Tối hôm qua tôi cho em một món quà mừng thật lớn, em còn chưa hài lòng sao?"

Uất Noãn Tâm đã kiệt sức, ngay cả nhích một ngón tay cũng không có sức, đầu óc mê man, phía dưới đau nhức, chết lặng nhìn trần nhà. "Sao anh không giết đâu đi?" Cô chấp nhận chết, cũng không chấp nhận sự nhục nhã này.

[Quyển 2] Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày - Thượng Quan Miễu MiễuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ