Úất Noãn Tâm không hy vọng thấy nhất, là mình trở thành Nam Cung Nghiêu gánh nặng, chỉ làm cho hắn một vị bỏ ra, mình nhưng mà lại như người phế nhân một dạng. Như vậy, nàng sẽ rất áy náy.
Sự thân thiết khiến của cô Nam Cung Nghiêu cảm động, cũng vui vẻ của mình bỏ ra rốt cuộc có thể được đến hồi báo. Trong lòng cô đã lái chậm chậm mới có hắn, sẽ thay hắn suy tính."Đứa ngốc, em không cần phải như vậy. Nhìn thấy em là đủ rồi, nữa mệt mỏi cũng đáng giá!"
Cô cố ý đùa hắn, " anh nói cái này, có nghĩa là em có thể đi?"Nam Cung Nghiêu cho là nàng thật muốn đi, vội vươn tay kéo nàng."Đừng đi mà, ở lại với anh!"
"Không phải anh không cần em phục vụ sao?"
"Chỉ cần nhìn thấy em thôi! Như vậy là đủ rồi."
"Thật buồn nôn!" Cô ngồi vào phía sau hắn, cúi người giúp hắn xoa bóp bả vai, "Như thế nào? Sức lực có đủ hay không? Thoải mái hay không?"
"Ừ. . . . . . Thoải mái. . . . . ." Không biết cô từ đâu học chiêu này, sức lực cùng vị trí cũng nắm giữ được rất tốt, thoải mái Nam Cung Nghiêu luôn miệng cảm thán, còn xấu xa mang theo chút khoa đại vị đắc ý , rầm rì rên rỉ.
"Ừ. . . . . . Thật thoải mái. . . . . ."Tiếng thét này làm Úất Noãn Tâm cảm giác mình từ chuyện chính là đặc biệt nào đó theo như mo phục vụ, không khỏi áp lực rất lớn, trên trán toát ra mấy viên mồ hôi lạnh. Vội vàng nói, "Tay, cánh tay nên cũng rất mệt mỏi, em giúp anh chà xát tay đi!Anh lấy khăn lông cho em. . . . . ."
"Trong bồn tắm." Nam Cung Nghiêu ngửa mặt nằm, hai cái cánh tay dài đặt tại trên bồn tắm, thoải mái cùng đại gia dường như, cũng không muốn nhúc nhích.Úất Noãn Tâm chỉ đành phải mình đưa tay đi vớt tắm khăn lông, nhưng khăn lông không có mò được, lại bắt lại một cây nong nóng thô sáp gì đó, nhất thời liền liền đỏ, một cái khẩn trương được quên muốn buông ra.
Nam Cung Nghiêu thấp thở hổn hển một tiếng, ánh mắt đột nhiên trở nên nóng bỏng, mang theo vài phần nhạo báng vị đắc ý nhìn về nàng.
"Em đang muốn tìm cái gì?Em cố ý phải không?"Nàng lúc này mới cuống quít lấy lại tinh thần, buông tay ra trong cây gậy.
"Em, em không phải cố ý. . . . . ." Đồng thời không nhịn được kháng nghị, "Ngươi ở đây tắm cũng có thể cứng, có lầm hay không?"
"Không phải tắm mới cương lên." Nam Cung Nghiêu bất đắc dĩ liếc nhìn thạc đại phân thân, "Người này mỗi lần vừa nhìn thấy ngươi, cũng sẽ dựng đi lên chào quân lễ, ta cũng vậy không có biện pháp." Một bộ không có ở đây hắn trong phạm vi khống chế, hắn không phụ trách dáng vẻ. Uất Noãn Tâm liếc mắt, lại không dám đi vớt khăn lông, "Anh mau tắm đi, em đi ra ngoài rồi !"
"Đợi chút. . . . . ." Nam Cung Nghiêu bắt được nàng, trên mặt khó được có chút do dự."Chúng ta đã chừng mấy ngày không có làm cái kia. . . . . .
"Úất Noãn Tâm đỏ mặt, biết hắn chỉ là cái gì. anh là người rất mạnh về mặt sinh lý , trước mỗi ngày buổi tối cũng phải đánh trận lớn đến trời sáng. Nhưng từ mang thai đến bây giờ, lần thứ nhất cũng không có đã làm, đối với hắn mà nói tất nhiên rất đau khổ, khẳng định đã sớm nghĩ từ lâu.
Thật ra thì, nàng cũng không phải là không muốn, chỉ là suy tính đến trong bụng đứa bé, không khỏi có chút do dự.
"Nhưng là em mang thai, bây giờ mới có tháng thứ nhất, em sợ không an toàn".
Vừa nghe cô nói như vậy, cũng biết nàng dao động, Nam Cung Nghiêu vội vàng vì mình tranh thủ quyền lợi."Sẽ không đâu, anh bảo đảm ta sẽ rất cẩn thận."
"Còn là chờ đứa bé ổn định một chút rồi hãy nói?"Nam Cung Nghiêu khổ não cực kỳ, "Đó không phải là phải đợi mười tháng?"
"Vậy cũng không có biện pháp a. . . . . ." Không khỏi cũng có chút lo lắng, "Anh sinh lý mạnh như vậy, chờ ta bảy tám tháng thời điểm, bụng rất lớn sao, ngươi có thể hay không khống chế không được, đi tìm những nữ nhân khác?"
Lời này vừa nói ra, Nam Cung Nghiêu rất là im lặng, "Em đang nghĩ cái gì vậy? Em coi anh giống như con ngựa đực đang trong thời kì động dục sao? Sinh lý của anh mạnh đều do em thôi! Nếu như người phụ nữ nào anh cũng như vậy, thế thì bảy năm qua, anh đã có vô số phụ nữ rồi, cũng không cần phải giữ mình trong sạch vì em lâu như vậy."
"Giữ mình trong sạch." Mấy chữ đó, được nói ra từ miệng anh, làm cho cô rất vui,Uất Noãn Tâm nhịn không được cười "Hi hi."
Nam Cung Nghiêu chỉ buộc miệng thôi, bị cô cười "hi hi" trêu chọc, cũng đỏ mặt lên, "em dám cười anh, em nói xem em bù đắp cho anh thế nào đây!"
Đã hơn mười hai giờ đêm, ban ngày Uất Noãn Tâm cũng làm việc cả ngày, mệt muốn chết. Không đợi Nam Cung Nghiêu ra, đã đi nằm trước, vốn chỉ muốn chợp mắt thôi, ai ngờ ngủ quên mất. Lúc mơ màng, cảm thấy bên giường bị lún xuống, người mình bị lật lại, một cơ thể mạnh khỏe nóng hổi đè lên.
Tiếp theo đó, một bàn tay nhanh chóng chạy vào trong váy ngủ của cô, bắt đầu châm ngòi làm càn, còn mân mê nụ hoa của cô.
Cô bị khiêu khích, hô hấp không ổn định, nhưng cô mệt tới mi mắt mở không lên, đành phải giãy nhẹ, thì thào. "Này..... đừng như vậy...... ngày mai còn đi làm đó......."
"Nhưng anh rất muốn, anh hứa, anh sẽ nhẹ nhàng, sẽ không làm con bị thương đâu." Tiếp tục công việc, nhưng rất cẩn thận, ngay cả âm thanh cũng rất đè nén. Anh cúi người hôn cô, quấn lấy lưỡi của cô.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, nóng hừng hực, Uất Noãn Tâm không muốn tỉnh dậy cũng không được, cầu xin anh nói: "Đừng mà...... em rất mệt......."
Anh khó lắm mới ngừng lại, chống một tay lên, "em mệt đến vậy sao? Không muốn sao?"
"Ưm...." Trong giọng nói của cô tràn ngập mệt mỏi, loáng thoáng mang theo chút cầu xin. "Đừng mà, được không?"
Nam Cung Nghiêu hết cách, đành phải chịu thua nằm một bên. Vì có ngọn lửa ham muốn trong người bốc cháy, cơ thể nóng hổi, cảm thấy nóng rất nóng, đầu cũng giống như lửa đốt, rất khó chịu.
Nhắm mắt lại, cố gắng nghĩ đến công việc, hoặc một số chuyện quan trọng khác, muốn đè nén ham muốn xuống. Nhưng anh nhận ra, anh không làm được!
Trơ mắt nhìn vào nơi đó của mình, nó vẫn đứng sừng sững. Hùng dũng hiên ngang, không đạt được mục đích thì không chịu thua. Hơn nữa càng ngày càng lớn hơn, xem ra nếu không làm, tối nay chắc chắn sẽ mất ngủ, nên dứt khoát nén lòng lại, đè cô lần nữa.....
BẠN ĐANG ĐỌC
[Quyển 2] Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày - Thượng Quan Miễu Miễu
Lãng mạnGhen là một trạng thái cảm xúc tâm lý của con người phản ánh những suy nghĩ mang tính tiêu cực được biểu hiện bằng cảm giác bất an, sợ hãi, và lo lắng về một sự mất mát, vuột vỡ. Người ta vẫn thường nói yêu và ghen luôn đi cùng với nhau, khi yêu là...