Chương mười ba

310 25 0
                                    


Từng giọt mồ hôi thấm đẫm vầng trán rồi trượt dài xuống đôi gò má Nghi Ân, hai tay cậu cũng càng lúc càng lạnh thêm. Gia Nhĩ cuống cuồng hỏi "Ân Ân, em sao rồi? Ân Ân, nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?". Cậu run rẩy chỉ tủ quần áo phía trước "Trong ngăn kéo, có thuốc...",anh vội vàng mở ngăn tủ, bên trong quả nhiên có một lọ thuốc. Gia Nhĩ cầm lên, là thuốc trị viêm túi mật, anh rót nước, còn chưa kịp đưa thuốc đến tay Nghi Ân, cậu đã bụm miệng, loạng choạng chạy vào nhà vệ sinh.Khi Gia Nhĩ theo vào đến nơi mới phát hiện Nghi Ân đã khóa trái cửa, vọng ra chỉ là tiếng cậu nôn thốc nôn tháo từ bên trong. Gia Nhĩ nóng ruột nhưng không thể làm gì khác ngoài việc đứng bên ngoài không ngừng gọi "Ân Ân, Ân Ân, em không sao chứ?". Một lát sau, Nghi Ân mới gian nan đứng lên, gạt cần xả nước bồn vệ sinh, lại mở nước đầy lavabo rồi vùi mặt xuống. Làn nước lạnh lẽo giữa đêm khuya mang đến cảm giác buốt thấu tận xương khiến đôi vai gầy của cậu không ngừng run rẩy. Nghi Ân chậm rãi mở cửa, Gia Nhĩ vội bước tới đỡ lấy thân thể đang lảo đảo chực ngã của cậu rồi ôm cậu về giường, lấy thuốc cho Nghi Ân uống. Dần dần, Nghi Ân cũng cảm thấy khá hơn, anh cũng không dám về phòng ngủ, chỉ ngồi bên giường, ôm lấy thân thể đơn bạc mong manh của cậu "Ân Ân, sao lại bị viêm túi mật?"

Cậu khẽ quay mặt qua, nhìn bức tranh trang trí trên tường, ở đó có một ngôi nhà nhỏ giữa non xanh nước biếc, có cánh cửa gỗ giống hệt cánh cửa trong ký ức tuổi thơ của cậu. Nghi Ân nói "Cũng không có gì đáng ngại. Em đã xem qua tài liệu, trong đó nói người ở lưu vực sông Trường Giang, đa phần đều nhiễm bệnh này, có lẽ là vấn đề nguồn nước".

Gia Nhĩ nghe xong, chỉ nhẹ nhàng nói "Anh nghe mọi người nói ở viện Huyền Vũ mới đưa vào một kỹ thuật hiện đại, không cần mổ cũng có thể lấy sỏi ra, không quá đau đớn. Hôm nào anh dẫn em đi xem thử". Nghi Ân quay đầu lại, dưới ánh đèn ngủ màu vàng nhạt, gương mặt anh hiện lên vẻ đau xót không chút che dấu, cậu bất chợt thấy nhẹ nhõm, liền áp mặt vào lòng bàn tay thật lớn với những vết chai thô dày của Gia Nhĩ "Anh đừng lo. Vấn đề của em là ở ống mật, loại phẫu thuật đó không có tác dụng đâu. Mà cũng không phải nghiêm trọng gì, anh không cần lo lắng".

Cơn đau dần qua đi, cơn buồn ngủ lại tới, trong mơ hồ, cậu cảm thấy bàn tay anh từng chút, từng chút không ngừng vuốt trán và mái tóc cậu, mong giúp cậu đẩy lùi cơn đau. Bất giác, Nghi Ân nghĩ, giá như bốn năm trước, người cậu gặp là Gia Nhĩ mà không phải Kế Hiểu, có lẽ cuộc đời cậu đã tốt hơn rất nhiều.

Bốn năm trước, Nghi Ân vừa thi đỗ Đại học không lâu, một ngày, mẹ Đoàn nói "Lên Đại học rồi, cũng nên tự lập. Cha con năm đó là tự mình kiếm tiền trang trải học phí, không lấy một đồng nào từ gia đình". Cha Đoàn vẫn như cũ, đạm mạc đến mức không nhìn ra được biểu tình gì. Nghi Ân lúc đó cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý. Trong nhà mới xây thêm một gian phòng, bí mật che giấu bao năm trong nhà cũng đã để cậu biết, Nghi Ân hiểu rằng cha sẽ không lo cho việc học của cậu, còn mẹ, không ai hiểu rõ lối sống xa hoa của mẹ hơn cậu. Một năm bốn mùa, mẹ Đoàn đều phải dùng tổ yến và bột trân châu, quần áo, trang sức của mẹ đều là đồ tinh xảo, đắt tiền. Trong tư duy của bà, chỉ có khái niệm hoàn mỹ trọn vẹn, Nghi Ân còn nhớ, bà đã từng mua cho cậu một chiếc áo ba lỗ nhỏ xíu với giá ba trăm tệ chỉ để mặc một mùa hè.

[Jark]Thiên lý khởi giảiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ