Chương bốn mốt.

174 17 0
                                    


Bắt đầu từ buổi tối hôm đó, mỗi khi đến phiên Ninh Khả trực đêm, Nghi Ân đều đến thay cô. Ninh Khả thường xuyên khuyên cậu không nên thức mãi như vậy, thỉnh thoảng cũng phải chợp mắt một chút. Nghi Ân mỉm cười đồng ý, thế nhưng, trong tâm lại lo sợ, lỡ trong lúc mình ngủ, Gia Nhĩ tỉnh lại thì sao? Cậu muốn người đầu tiên anh nhìn thấy là mình, người đầu tiên cùng anh nói chuyện cũng phải là mình.

Thời tiết ngày một nóng lên, buổi tối vô cùng oi bức, cũng may trong phòng bệnh còn có điều hòa. Để tiện theo dõi, Gia Nhĩ trên giường bệnh gần như trần trụi, Nghi Ân mỗi lần đều tinh tế kéo chăn đắp cho anh, nhẹ nhàng nói "Anh đừng xấu hổ, ngoài bác sĩ ra sẽ không ai thấy cả. Để bác sĩ nhìn một chút cũng không sao đúng không? Em thì sao? Có sợ em nhìn không?"

Gia Nhĩ vẫn im lặng.

Sau đó, mỗi tối Nghi Ân đều có thể ngủ được một chút, cậu quá mệt mỏi, ngồi một chỗ cũng có thể ngủ được. Có điều, Nghi Ân bị lại bị cảm, ho rất kịch liệt, lồng ngực đau rát theo từng tràng ho không thể kìm chế. Cậu nhìn Gia Nhĩ, bóng đêm dường như khiến gương mặt anh dễ nhìn hơn đôi chút, không như ban ngày, gầy đến dọa người, khàn giọng "Anh, em bị cảm rồi. Em không thích uống trà gừng. Anh mau đứng dậy làm coca chanh cho em đi".

Gia Nhĩ vẫn như cũ, một chút cũng không động.

Nghi Ân mang máy tính đến phòng bệnh. Đây là quà sinh nhật Gia Nhĩ tặng cậu, dưới mặt đáy, anh dùng bút lông dầu ngay ngắn viết hai chữ Ân Ân nho nhỏ. Đồ đạc trong nhà, rất nhiều thứ đều được viết hai chữ nhỏ này lên, giống như khi đi nhà trẻ, balo, quần, áo của trẻ đều được cha mẹ thêu tên lên để đánh dấu vậy. Về việc này, Gia Nhĩ có điểm cố chấp đến ngây ngô, mỗi khi nghĩ đến, Nghi Ân sẽ bất giác khúc khích cười.

Hai người vẫn như trước, cậu làm việc, Gia Nhĩ ở cạnh bên. Dù Nghi Ân thường làm việc đến rất khuya, chỉ cần có Gia Nhĩ – dẫu là đang vô tri vô giác – bên cạnh, cậu liền cảm thấy vô cùng an tâm.

Nghi Ân đặt báo thức, cứ năm giờ, di động sẽ reo, cậu sẽ tỉnh dậy, chờ Ninh Khả đến thay rồi vội vã ra về, tránh gặp phải người nhà Gia Nhĩ. Thế nhưng, người ta vẫn nói, chạy trời không khỏi nắng, cuối cùng, vẫn là phải đối mặt.

Sáng sớm hôm đó, đồng hồ báo thức vang lên hồi lâu, Nghi Ân vẫn không thể dậy nổi. Nhạc chuông lặp đi lặp lại nhiều lần một bài hát thiếu nhi tiếng Anh, giọng trẻ con trong trẻo hát "Bring back, bring back, OH, bring back my Bonne to me, to me. Bring back, bring back, oh, bring back my Bonne to me". Khi Nghi Ân giật mình tỉnh dậy thì Ninh Khả đã đến, cô nhìn cậu, dịu dàng "Đừng vội, từ từ hãy đứng dậy kẻo chóng mặt. Còn sớm, bọn họ sẽ chưa đến đâu". Nghi Ân có chút đau thương gượng cười, cầm cốc đi đánh răng.

Trong phòng ICU không có toilet, chỉ có một cánh cửa kính, ngăn cách với phòng làm việc của y tá, nhìn qua rất nhiều máy móc phức tạp, mang đến cảm giác đặc biệt lạnh lẽo.

Nghi Ân vừa bước ra ngoài, lập tức đụng mặt Dĩ Cương. Hai người nhìn nhau, đều là sửng sốt. Ngay sau đó, Dĩ Cương giơ chân, đá mạnh vào lườn Nghi Ân, cậu ngay cả kêu lên cũng không thể, lập tức ngã xuống. Dĩ Cương lúc trước là võ cảnh, Nghi Ân cuộn người lại, đau đớn, hồi lâu mới có thể thở ra một hơi.

[Jark]Thiên lý khởi giảiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ