Chương bốn mươi.

198 21 4
                                    

T/N: Nghi Ân khóc rồi, mình cũng khóc rồi...

----------

Gia Nhĩ cũng nhìn bọn họ rồi chậm rãi bước đến, ngồi xuống cạnh bàn. Ánh mắt của cha luôn nhìn chằm chằm vào anh. Chờ mọi người đều ngồi xuống, ông Vương mới mở miệng "Hôm nay mọi người đều ở đây, chuyện cần nói cũng nên nói thôi. Vương Gia Nhĩ, tôi xem ra anh đã quyết tâm rồi. Cũng được, từ nay về sau, tôi xem như không có đứa con như anh", nói đoạn dùng ánh mắt ngăn cản ý định mở miệng của bà Vương bên cạnh rồi tiếp tục nói "Chúng ta kể từ nay, cắt đứt quan hệ. Căn hộ này là của cơ quan cấp cho hai vợ chồng già chúng tôi, vốn muốn để cho anh cưới vợ. Nếu bây giờ anh không còn là con trai tôi, anh cũng không thể ở đây nữa. Nhà họ Vương tuy nghèo nhưng cũng có nguyên tắc, con gái không được chia tài sản, vậy căn hộ này, về sau để lại cho Dĩ Cương. Mặt khác, tôi cùng mẹ anh nuôi lớn anh cũng không dễ dàng gì, tôi sẽ không tính toán với con trai mình nhưng với anh thì phải rõ ràng. Anh đưa tôi năm mươi vạn, chúng ta thanh toán sòng phẳng, từ nay đường ai nấy đi. Anh cùng thằng ranh kia có bản lĩnh sinh được con cũng không liên quan đến tôi, cũng không cần mang nó đến gọi tôi một tiếng ông nội".

Trong lòng Gia Nhĩ một mảng trống rỗng, thì ra, bọn họ không cần anh, bọn họ đuổi anh ra khỏi nhà. Kể từ nay, anh không thể gọi người đàn ông trước mặt này là cha nữa, không còn là em trai của Dĩ Cương cùng Dĩ Lan, cũng chẳng còn là đứa con út mà mẹ thương yêu nhất nữa. Đúng vậy, ngoại trừ một cái họ, anh sẽ không còn bất cứ quan hệ gì với gia đình này nữa.

Buổi trưa hôm đó, Gia Nhĩ rời khỏi nhà, chỉ mang theo một ít quần áo và đồ dùng tùy thân. Trước khi đi, ông Vương còn nói với theo "Đàn dương cầm này, anh tìm người chuyển đi đi, nhà chúng tôi không chứa nổi thứ cao sang này".
Dĩ Lan nhân lúc cha không chú ý liền chạy theo em trai "Tiểu Nhĩ, Tiểu Nhĩ! Cha không phải thật sự muốn đuổi em, cũng không phải thật sự muốn tiền của em. Tiểu Nhĩ, em cắt đứt với Đoàn Nghi Ân đi, được không? Chúng ta vẫn sẽ là người một nhà". Gia Nhĩ nhìn chị, lắc đầu, Dĩ Lan úp mặt lên vai anh, nức nở "Em không cần chúng ta nữa sao? Chúng ta là người một nhà, khó khăn lắm mới có được ngày hôm nay...". Anh ôm lấy vai chị gái, khó nhọc nói "Chúng ta vĩnh viễn là người thân, nhưng mà, chị, em là thật lòng yêu Nghi Ân. Em cũng không phải biến thái gì cả, chỉ là, em không thể vứt bỏ Ân Ân được".
...

Gia Nhĩ về công ty của mình trước. Ninh Khả gọi cho anh, báo mới nhận được một đơn đặt hàng, đối tác yêu cầu chuyển gấp, ba tài xế của công ty đều đã có lịch trình, Gia Nhĩ liền nhận đi chuyến hàng này.

Trước khi đi, anh gọi điện cho Nghi Ân, báo "Ân Ân, anh phải lái xe đi một chuyến hàng", Nghi Ân có chút lo lắng "Tối qua anh ngủ ít như vậy, sao không để người khác đi?", "Họ đều đang trên đường cả rồi. Không sao, rất nhanh, ngày mai anh sẽ về". Ngừng một chút, Gia Nhĩ rầu rĩ lên tiếng:

- Ân Ân, về sau em phải thu nhận anh rồi.

- Cái gì?

- Anh rời khỏi nhà rồi. Ân Ân, anh làm khách trọ của em nhé? Tiền thuê nhà, chúng ta sẽ cùng trả.

- Không cần, anh phụ trách nấu cơm thay tiền thuê nhà là được.

- Được.

- Còn phải giặt quần áo, quét dọn, trong nhà có đồ hư hỏng anh phải sửa, cơm thừa canh cặn anh phải ăn bằng hết.

[Jark]Thiên lý khởi giảiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ