Nghi Ân lúc đó rất mâu thuẫn, rất sợ hãi. Cuối cùng cậu cũng hiểu, vì sao năm cậu mười lăm tuổi, thầy giáo lại phải hoảng hốt bỏ đi. Đồng tính luyến ái là một thế giới có bao nhiêu cấm kỵ, một khi đã bước vào thì khó có thể quay đầu lại. Từ nhỏ đến lớn, Nghi Ân đều trưởng thành trong hoàn cảnh tương đối khép kín, cuộc sống của cậu chỉ quanh quẩn giữa trường học và viện nghiên cứu, lại thêm bản tính vốn trầm lặng, vốn chưa bao giờ nghĩ đến cảnh mình bị cách ly khỏi xã hội thế nhưng giờ lại ở sát bên bờ vực cấm kỵ. Rất nhiều đêm, cậu nằm trên giường trong ký túc xá, không ngừng tự hỏi "Mình thật sự muốn tiến vào thế giới đó sao?" Ngay trên đầu giường Nghi Ân có một cánh cửa sổ nhỏ, giữa song cửa có một khe hở hẹp, Nghi Ân giơ bàn tay lên trước khe hở, để gió lạnh xoa dịu lòng bàn tay đang nóng rực của mình. Giữa cảm giác nóng lạnh đan xen đó, cậu lặng lẽ nghĩ về Kế Hiểu. Hắn là người đàn ông đẹp nhất mà cậu từng gặp. Đôi mắt sâu thẳm, mũi cao thanh tú, bờ môi hoàn mỹ cùng mái tóc gợn sóng bẩm sinh, thân hình hắn thon dài, nhìn có vẻ gầy nhưng không hề yếu đuối, khí chất vô cùng tao nhã, sức hấp dẫn cùng lực xung kích nhằm vào Nghi Ân đều rất lớn. Hắn chính là người giúp Nghi Ân hiểu rõ, thì ra mình thật sự thích đàn ông.
Nghi Ân thích nghe những lời nói dịu dàng của hắn, cảm kích sự quan tâm không chút che giấu của hắn, tưởng niệm đôi môi ướt át cùng cảm giác cố chấp mà bá đạo khi đôi môi ấy phủ phục trên môi mình, còn có bàn tay khô ráo mà mát lạnh của hắn, miên mát vuốt ve trên lưng, tựa cánh chim lướt trên mặt nước.
Bất giác, thân thể Nghi Ân bắt đầu run rẩy, mỗi lúc một kịch liệt. Bạn học ở giường dưới cảm giác được run rẩy của cậu, vội ngồi dậy vỗ vỗ vào thành giường "Đoàn Nghi Ân, cậu sao thế? Bị bệnh à?", Nghi Ân kìm nén rung động đáp lại "Không, không có gì. Tớ không sao cả". Thanh âm mang theo chút nức nở rất khẽ, tâm sự của cậu, nên nói ra với ai đây?
Với Kế Hiểu mà nói, Nghi Ân từ đầu đến cuối vẫn có chút thụ động. Đôi mắt cậu rất trong, bao tình tự trong mắt dành cho hắn đều có thể nhìn thấu, giống như phong cảnh tự nhiên, không cần phải dàn dựng bài trí. Kế Hiểu cứ vậy mà âm thầm dẫn dắt Nghi Ân, từng ngày, từng ngày dần trầm luân vào bể tình do hắn tạo ra. Đến một ngày, Nghi Ân chủ động hẹn gặp Kế Hiểu khiến hắn có chút bất ngờ nho nhỏ. Hôm đó Nghi Ân đặc biệt ít nói, sắc mặt cũng rất xấu. Hai người không đi phòng trà hay công viên thường đến mà tới một sân trường tiểu học bị bỏ hoang. Trường tiểu học này mới sáp nhập với một ngôi trường khác gần đây, ngôi trường cũ vẫn chưa kịp phá dỡ. Nghi Ân ngồi đối diện Kế Hiểu trên xà kép, trong bóng tối, lặng lẽ lắng nghe hơi thở của nhau. Rất lâu sau, Nghi Ân mới lên tiếng "Cha mẹ em, ly hôn rồi", Kế Hiểu thậm chí còn nghe thấy tiếng cậu cười khẽ. Hắn đưa tay đặt lên vai Nghi Ân, dịu dàng khuyên nhủ "Loại chuyện này, thời đại bây giờ là rất bình thường", nghe cậu khẽ "Ừ" một tiếng, lại tiếp "Không phải vẫn còn anh ở bên em sao?". Nghi Ân bất ngờ nghiêng người, hai tay chống xuống xà kép bên hông Kế Hiểu, hôn lên mặt hắn.
Đây là lần đầu tiên cậu chủ động hôn Kế Hiểu, rất nhanh, cũng rất vụng về. Kế Hiểu cảm thấy trên mặt vẫn còn ẩm ướt đã thấy cậu trượt khỏi xà. Hắn cũng nhanh chóng nhảy xuống, trong không gian nhỏ hẹp, Nghi Ân gắt gao ôm chặt hắn.
![](https://img.wattpad.com/cover/75442824-288-k728041.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Jark]Thiên lý khởi giải
FanfictionTrong một kiếp người, có bao nhiêu việc có thể khắc cốt ghi tâm? Tác giả: Vị Tịch Editor: Pi Thể loại: Hiện đại, ấm áp, ngược tâm, khắc cốt ghi tâm Start: 17/6/2016 End: 29/1/2017 Highest ranking: No.1 #tuanyien (19/3/2019)