Chương ba mươi.

217 22 0
                                    


Gia Nhĩ nghe Nghi Ân run rẩy thuật lại mọi việc, anh kéo cậu lại, ôm chặt vào lòng, nhẹ giọng an ủi "Nghi Ân, đừng sợ, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, anh vẫn luôn ở bên em". Kỳ thực,Nghi Ân lúc đó căn bản cũng không thể khiến Cừu Đại Đồng bị thương nặng được.Đang là mùa đông, mọi người đều mặc rất nhiều áo, huống hồ, Nghi Ân trong lúc hoảng loạn cũng không thật sự dùng sức, mũi dao chỉ xuyên qua lớp áo khoác cùng áo len, để lại một vết thương nhẹ trên bụng, cũng không chảy quá nhiều máu. Có điều, Cừu Đại Đồng bị dọa một trận không nhỏ. Gã không ngờ Đoàn Nghi Ân lại cóthể liều lĩnh đến vậy, quyết tâm muốn thoát khỏi cuộc sống trong quá khứ.

Cừu Đại Đồng ở trong phòng tắm qua loa bôi thuốc, sợ bị nhiễm trùng, lại dùng băng gạc tự mình băng lại. Vừa làm xong, vợ gã liền đẩy cửa bước vào, dò xét hỏi "Ông trốn trong này làm gì? Hôm nay lại về nhà cơ đấy. Hiếm có nhỉ?". Cừu Đại Đồng chán nản đáp lại "Biết tôi hiếm khi trở về thì đừng lắm chuyện như vậy". Bỗng nhiên, bà ta tiến lại gần, đưa mũi ngửi ngửi "Ông đã làm gì? Bị thương ở đâu à?". Gã bực mình buộc dây áo tắm lại, đẩy mụ vợ lắm điều sang một bên rồi bước ra ngoài.

Vợ Cừu Đại Đồng sững ra một lúc lâu, trong lòng thầm cười bản thân, thì ra, đã nhiều năm như vậy, mình đối với gã đàn ông bạc bẽo này vẫn cứ yêu thương như thế, y như ngày hai người cùng nhau mở quán ăn nhỏ ở đầu phố, bắt đầu lập nghiệp. Khẩn trương cùng đau lòng đan xen lẫn nhau, bà đuổi theo bồi thêm một câu "Đi đêm lắm rồi sẽ có ngày gặp ma".

Cừu Đại Đồng đã thay quần áo, đẩy cửa ra ngoài. Bà đứng bên cửa, cầm chiếc áo khoác gã vừa thay, bên trên có một lỗ thủng vừa phải, chua chát nghĩ, cuộc sống của mình, chẳng phải cũng có một lỗ thủng như vậy tồn tại sao?

...

Cừu Đại Đồng nghe thư ký nói có một người họ Vương muốn gặp, trong lòng có chút ngạc nhiên, gã thậm chí còn chưa nghe đến tên người này, quay qua nói với thư ký, nếu không phải có hẹn trước, gã sẽ không gặp.

Cô thư ký đi ra ngoài chỉ chốc lát, lại gõ cửa bước vào "Vị khách mới đến nói muốn bàn với Giám đốc vài chuyện liên quan đến Đoàn Nghi Ân".

Chiếc bút trong tay Cừu Đại Đồng rơi xuống bàn phát ra một tiếng "cạch" khô khốc, gã quay qua nói thư ký mời người kia vào.

Cừu Đại Đồng đưa mắt nhìn người thanh niên diện mạo bình thường trước mặt. Người mới vào vóc dáng rắn chắc, đầu ngẩng cao, từ tốn giới thiệu "Giám đốc Cừu? Tôi là Vương Gia Nhĩ".

Cừu Đại Đồng hơi nhướng mắt nhìn anh "À, cậu là thế nào với Đoàn Nghi Ân?", nghe Gia Nhĩ đáp "Tôi là anh của em ấy" thì bật cười thật lớn "Cậu họ Vương, Nghi Ân họ Đoàn, sao có thể là anh em? Hay là anh em cùng mẹ khác cha?"

Gia Nhĩ không bận tâm đến giọng điệu chế nhạo của gã, chỉ điềm tĩnh nói "Giám đốc Cừu, hôm nay tôi đến là muốn nói một chuyện". Cừu Đại Đồng vẫn giữ nụ cười mỉm trên môi, nói "Được rồi, cậu nói đi. Chỉ cần là chuyện liên quan đến Đoàn Nghi Ân, tôi đều thích nghe".

Gia Nhĩ ngừng lại giây lát rồi trầm tĩnh nói "Nghi Ân hôm qua làm ông bị thương, tôi là đến nói với ông, chúng tôi không làm gì sai cả. Nếu ông muốn gây phiền phức hoặc muốn kiện ra tòa, đến tìm tôi là được. Tôi thay Nghi Ân nhận tội. Đây là danh thiếp của tôi, trong đó có địa chỉ cùng số điện thoại. Ông muốn sao cũng được, có điều, đừng gây phiền phức cho Nghi Ân nữa".

[Jark]Thiên lý khởi giảiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ