Chương bốn ba.

198 19 3
                                    


Trước đây Gia Nhĩ có từng mua một phần bảo hiểm nhân thọ. Khi đó, anh còn thanh niên trẻ khỏe, gần như không biết mùi vị đau ốm, chỉ vì có người đến tận nơi tư vấn nhằm đẩy mạnh tiêu thụ, Gia Nhĩ mới mua một phần để bảo vệ bản thân, chưa từng nghĩ đến mình sẽ có ngày gặp rủi ro như thế này. Một phần tiền bồi thường của hãng bảo hiểm, khi anh ở trong phòng cấp cứu đã dùng gần hết. Viện phí ở phòng chăm sóc đặc biệt mỗi ngày đều là ba con số, chưa kể đến trị liệu hàng ngày cùng thuốc men. Cứ khoảng ba, bốn ngày, y tá trong viện lại đến hối thúc đóng tiền điều trị. Người nhà họ Vương đã sớm không còn tiền để có thể tiếp tục duy trì, Nghi Ân liền lấy ra tiền tích cóp của mình, cứ vậy mà kéo dài hai tháng.

Nghi Ân nhìn số dư tài khoản càng ngày càng ít đi liền quyết định trả lại căn phòng đang thuê. Cũng may, đồ đạc của cậu vốn không nhiều, thật ra, phần lớn thời gian Nghi Ân đều ở trong phòng bệnh của Gia Nhĩ, vốn cũng không cần thuê phòng, thế nhưng Ninh Khả vẫn dọn ra nửa căn phòng cho cậu, lại bố trí thêm cho Nghi Ân một chiếc giường nhỏ, chăn cùng các vật dụng cá nhân khác. Nghi Ân vốn sợ phiền phức cho Ninh Khả, cô lại nói dù chỉ một nửa căn phòng cũng xem như là một căn nhà, an cư thì mới lạc nghiệp được.

Thời gian buổi chiều mỗi ngày từ hai đến sáu giờ, Gia Nhĩ thường ngủ một giấc dài, Nghi Ân trong khoảng thời gian đó nhận thêm việc đàn dương cầm cho một quán café trong đại sảnh của một khách sạn bốn sao. Dù thù lao không cao nhưng được làm việc trong một không gian âm nhạc, Nghi Ân vẫn là cảm thấy rất ổn. Một ngày, quản lý tìm cậu, đề nghị Nghi Ân, nếu có thể thì làm thêm cả buổi tối, thu nhập sẽ cao hơn. Nghi Ân nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn là từ chối.

Hôm đó, Gia Nhĩ vừa ngủ, Nghi Ân cũng chuẩn bị đến khách sạn làm việc, đang định bước ra, liền thấy Dĩ Lan đứng ngoài cửa phòng bệnh. Nghi Ân nói khẽ "Tôi phải đi rồi", Dĩ Lan đột nhiên gọi cậu, Nghi Ân đứng lại quay đầu nhìn, Dĩ Lan trầm ngâm một hồi mới cất tiếng "Tiểu Đoàn, cậu lại đây một lát". Hai người sánh bước ra hành lang, ngồi xuống nơi băng ghế, Dĩ Lan xiết chặt dây đeo túi xách, nhìn bức tường trắng trước mặt, cúi đầu lấy từ trong túi ra một gói đồ, đưa cho Nghi Ân "Tiểu Đoàn, đây là tiền riêng của tôi, đưa cho cậu, cậu đem lo tiền thuốc men cho Gia Nhĩ. Cậu... đừng để người khác biết".

Nghi Ân đưa tay cầm lấy, là một quyển sổ tiết kiệm, cậu biết, đây là toàn bộ những gì chị Gia Nhĩ có thể đưa ra. Dĩ Lan nói xong cũng không có ý định rời đi ngay, lần nữa lại nhìn bức tường trắng, chậm rãi lên tiếng "Gia Nhĩ nhà chúng tôi, từ nhỏ đã rất ngoan, rất hiểu chuyện lại biết thương người. Khi còn bé, có lần chúng tôi đi thăm lăng Tôn Trung Sơn, tôi bị vấp đến trật chân. Ngày đó, xe cộ không nhiều như bây giờ, thằng bé liền một đường cõng tôi đến tận cửa lăng, mệt đến môi cũng tím tái, ấy vậy mà không hé môi than vãn nửa lời. Tôi vốn luôn thương Gia Nhĩ, thậm chí so với con trai mình dứt ruột đẻ ra còn thương hơn. Con trai lớn sẽ thuộc về người khác còn anh em, là cả một đời". Dĩ Lan dừng lại một chút, khẽ khịt mũi "Có đôi lúc tôi nghĩ, giá như lúc đó tôi không nhiều lời, không đem chuyện của hai người nói với gia đình, hẳn là sẽ không có tình cảnh ngày hôm nay. Tiểu Đoàn, lúc đó... tôi cho là làm vậy mới tốt cho Gia Nhĩ..."

[Jark]Thiên lý khởi giảiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ