Chương hai lăm.

233 21 0
                                    




Những ngày sau đó, Nghi Ân vẫn tiếp tục lên lớp, tham gia thi cuối kỳ, thành tích vẫn xuất sắc như cũ. Thật ra, trong học tập, Nghi Ân cũng không phải quá mức nhiệt tình,chỉ là cậu có trí nhớ vô cùng tốt, khẩu hình và ngữ điệu khi phát âm cũng rất đẹp, đây là do nhiều năm xem phim Pháp rèn luyện thành. Gần Tết nguyên đán, bạn học đều vội vã từ biệt nhau, thi xong môn cuối liên mang hành lý ra sân ga, bến xe để về đoàn tụ với gia đình. Thoáng chốc, trong trường chỉ còn những sinh viên sống xa nhà hoặc phải đi làm thêm. Nghi Ân vốn vẫn đi làm gia sư, học sinh cậu đang dạy, năm tới sẽ thi lên trung học, do vậy, phụ huynh của cô bé yêu cầu dạy đến hết ngày 30, sau đó sẽ cho cậu nghỉ bù 5 ngày để đưa cô bé đi chơi xa. Một người bạn cùng phòng ở ký túc xá, vì phải về nhà ở Tô Bắc nên cũng tạm thời giao lại việc làm thêm ở siêu thị cho Nghi Ân, cộng thêm số tiền tích cóp thường ngày, học phí kỳ sau của cậu, coi như đã được giải quyết. Đêm ba mươi năm đó, nhà tắm trong trường không cung cấp nước nóng, Nghi Ân phải ra nhà tắm ở bên ngoài. Trở về, vẫn như mọi năm, bác Trần, quản lý ký túc mang theo đồ ăn từ nhà làm cho đám sinh viên không về quê ăn tết. Nghi Ân nhận một phần cơm thập cẩm, bác Trần còn cố ý thêm cho cậu một phần cá kho, nói cậu gầy đến sắp thành cây sào, có thể treo quần áo lên phơi được rồi. Bác Trần ấy mà, quả thật là một người miệng đao kiếm nhưng tâm mềm như đậu hũ vậy. Nghi Ân mang theo cơm trở về căn phòng trống trải, chậm rãi ăn tối. Đồ ăn của bác Trần cho rất ngon, thơm phức, lại mang theo hương vị ấm áp của gia đình, cậu ăn đến no căng bụng, sau đó, theo lời rủ của bạn học phòng bên, chạy qua cùng xem chương trình chào năm mới trên tivi, gần một giờ sáng mới trở về phòng chuẩn bị ngủ. Lúc cởi đồ, di động từ trong túi quần rơi xuống đất, Nghi Ân vội nhặt lên,cẩn thận xem xét. Cậu ấn từng phím, từng phím, nghĩ đến người kia sẽ không bao giờ gọi cho mình nữa. Người từng nói "Vẫn còn anh ở bên em", thế nhưng bây giờ đã không còn nữa. Nước mắt kìm nén bấy lâu, rốt cuộc từng giọt, từng giọt, nặng nề rơi xuống.

...

Gia Nhĩ nói "Ân Ân, mấy lời vô vị nhạt nhẽo này, anh sẽ không bao giờ nói". Nghi Ân nhẹ nhàng "Anh yên tâm, hôm nay em đã dám nói ra, nghĩa là đã không sao nữa. Không phải anh cũng nói đó chỉ là những lời vô vị, nhạt nhẽo sao, dù sao thì em cũng sẽ không tổn thương vì nó. Chưa kể...", cậu ngừng lại trong giây lát, cười rộ lên, âm thanh mang theo chút tinh nghịch "Hiện tại có Quách đại hiệp ở bên cạnh, che chở cho em rồi, em còn sợ cái gì chứ".

Gia Nhĩ ngây ngô cười thành tiếng. Nếu không cười như vậy, nước mắt của anh hẳn sẽ tràn ra, một người đàn ông trưởng thành, ở trước mặt Nghi Ân mà rơi nước mắt, sẽ có bao nhiêu xấu hổ?

Giọng Nghi Ân vẫn vang lên đều đều "Anh, anh biết không? Lúc đó em đã nhớ đến anh. Thật đấy. Hồi nhỏ, trong viện có nhiều trẻ con như vậy, mỗi lần chúng bắt nạt em, anh đều đứng lên bảo vệ", Gia Nhĩ lớn giọng "Đương nhiên, anh mà ở đó, sẽ không để ai hiếp đáp em. Sau này cũng sẽ không. Ai dám khi dễ Ân Ân của anh, anh cho hắn ăn Thập bát hàng long chưởng". Cậu cười cười, chỉnh lại "Là Hàng long thập bát chưởng", rồi nhìn người đàn ông trước mặt ngượng nghịu gãi đầu "Vậy sao? Sao anh lại nhớ là Thập bát hàng long chưởng nhỉ?"

[Jark]Thiên lý khởi giảiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ