Chap 18: Từ yêu thành hận.

1.1K 96 4
                                    

TRÚT LINH HỒN

Chap 18:

Dù có nghĩ đến nhau nhiều như thế nào đi nữa, dù có nuôi hy vọng vào một viễn cảnh hạnh phúc sau này, dù có cố gắng giữ cảm xúc y nguyên thủa ban đầu, Lộc Hàm vẫn không thể thực hiện được những mong muốn của bản thân. Cậu phải học cách từ bỏ, học cách buông tay để anh ấy có thể quên đi những đau khổ. Thời gian sẽ xoa dịu nỗi đau, anh ấy sẽ quên được một người đã làm tổn thương anh là cậu. Dù có khó khăn ra sao, Thế Huân cũng sẽ quên được. Mặc bản thân chày xước bởi những vết đau, anh rồi dần dần sẽ không còn đau nữa, dần dần cũng sẽ chấp nhận sự thật này, giống như cậu đã chấp nhận nó. Lộc Hàm cho hai người một lối thoát, muốn Thế Huân được hạnh phúc, không có cậu, anh vẫn sẽ được hạnh phúc.

Em xin lỗi...

Thế Huân, em xin lỗi...

Xin lỗi vì tất cả, xin lỗi vì đã khiến anh đau, xin lỗi vì khiến anh tổn thương.

Ngô Thế Huân như người mất hồn, cả ngày đều không rời khỏi phòng, ngồi trên chiếc giường rộng lớn, ánh mắt anh chăm chú nhìn vào ô cửa sổ nho nhỏ. Trong đầu lướt qua từng mảng kí ức trước kia, lại nghĩ đến nụ hôn Lộc Hàm dành cho người khác, trong lòng không tránh khỏi tức giận, lông mày thoáng chốc lại co lại. Ngô Thế Huân là một người không có tính kiên nhẫn, chờ đợi Lộc Hàm lâu như vậy nhận lại là sự hờ hững tuyệt tình như thế này, lòng không tránh khỏi oán hận. Ngay từ đầu nếu không phải vì cậu ấy, vì lời nói của cậu ấy, biết đâu anh đã không giành cả tuổi trẻ để đợi Lộc Hàm. Đây rõ ràng là một trò chơi tình ái do anh và cậu tạo nên, dành cả tuổi thanh xuân để chơi trò chơi tình ái đầy đau khổ này. Phải chăng sớm nhận ra đây là một trò chơi khốn kiếp, Thế Huân đã kịp dừng lại từ điểm khởi đầu. Bây giờ bản thân lại không thể dừng lại được, tình cảm của anh quá mức to lớn, thực sự không có cậu ấy bản thân bức bối tới phát điên. Yêu là nhớ, yêu là luôn nghĩ đến người kia, anh không thể ngừng nghĩ về cậu ấy, cũng không thể ngừng yêu cậu ấy.

Sự bất lực cùng tức giận khiến Ngô Thế Huân mệt mỏi, cố gắng không để giọt nước mắt lăn xuống gò má anh có gắng nhìn cửa sổ trên cao, ngăn tất cả giọt lệ bỏng rát đáng lẽ không có này. Dù sao cũng không được khóc, phải mạnh mẽ, dù đau khổ tới mức nào.

Bầu trời đêm cô độc, ánh trăng bên ngài dìu dịu bung tỏa, Lộc Hàm nhẹ nhàng mở cổng biệt thự ra, chỉ là Lộc Hàm muốn đi dạo một lúc, Xán Liệt cũng đã đồng ý rồi, anh chỉ cần đi đằng sau, không làm phiền đến cậu là được.

Lộc Hàm chầm chậm bước đi, đã qua hai ngày rồi, anh ấy đã bớt đau đớn hơn chăng? Con ngõ hơi dốc, bóng Lộc Hàm đổ dài dưới ánh răng, phảng phất nét cô độc lẫn bi khổ. Phác Xán Liệt lặng lẽ quan sát phía sau, cũng không biết nên làm gì, mọi thứ dều đã làm, Lộc Hàm cũng vẫn đau khổ, có lẽ đợi thời gian trôi qua sẽ khá hơn một chút.

Phía đầu con ngõ dần dần có bóng người hiện lên, bước chân của Lộc Hàm khựng lại, đáy mắt run lên nhè nhẹ. Phác Xán Liệt vội vàng muốn bước lên, lại nhận ra dấu hiệu yêu cầu đứng im của Lộc Hàm, cậu ấy đang ra hiệu cho Xán Liệt không được tiến lên.

(Hunhan-Ngược) LOVE PAINFUL: TRÚT LINH HỒN.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ