Chap 28: Ấn định

1K 79 14
                                    

TRÚT LINH HỒN

Chap 28:

Ngô Thế Huân di chuyển lên bậc thang, đến chiếu nghỉ cuối cùng đột nhiên bắt gặp một tên người làm đang đứng trước cửa phòng Lộc Hàm ngó nghiêng. Lấy làm khó chịu, Thế Huân nhanh đi đến, đứng chặn trước mặt hắn, vẻ mặt đầy đáng sợ.

" Làm gì ở đây?"

Đối với sự đáng sợ của Ngô Thế Huân, người làm trong nhà không ai là không biết, mặt người kia thoáng chốc xanh lại vì sợ, vội giải thích với hắn.

" Tôi chỉ đi ngang qua thôi."

Thế Huân không có tâm trạng nghe người khác giải thích, anh đâu phải thằng ngốc, lừ mắt đuổi thẳng tên người làm vô phép này.

Sau khi cậu ta đi khỏi, anh mới nhẹ nhàng mở cửa phòng ra. Bên trong lạnh lẽo, u tối, Thế Huân tiến lại bên cạnh giường, anh cúi xuống ôm trọn lấy cơ thể của Lộc Hàm vào lòng. Thế Huân im lặng không nói gì. Không phải là anh không muốn nói, mà là bản thân đang cố gắng sắp xếp từ ngữ, sắp xếp suy nghĩ. Anh không muốn làm tổn thương Lộc Hàm, trước đó đã làm tổn thương cậu nhưng hiện tại lại không thể, trái tim cứ dày vò đau đớn mãi không dứt.

Lộc Hàm theo cảm nhận hé mắt ra nhìn, dường như cơ thể anh đang run rẩy. Rất lâu sau đó, giọng nói trầm thấp của anh phá tan không gian tĩnh lặng tuyệt đối.

" Đó là lý do em không thể ở bên tôi?"

Lộc Hàm hiểu hết tất cả những điều anh đang nói. Cậu biết Thế Huân hiểu tất cả mọi chuyện. Vì mặc cảm tự ti của bản thân, Lộc Hàm đã cố gắng đẩy anh ra xa khỏi mình, cũng như làm vậy là để tránh bản thân khỏi tổn thương. Chỉ là cậu thật ngốc, chính sự chủ quan tự ti lại khiến anh tức giận, đem bản thân cậu ra đùa giỡn không thôi. Đây cũng chính là lý do 5 năm trước Lộc Hàm đã bị đưa đi ra xa khỏi Thế Huân, anh chính là người khiến Lộc Hàm bị đưa đến một nơi cô độc, đau đớn.

Nghĩ đến cuộc đời đầy u tối của bản thân, Lộc Hàm không sao ngăn được giọt lệ bỏng rát, nước mắt cứ như trân châu chảy ướt gối.

Siết chặt Lộc Hàm trong lòng, Thế Huân nhắm mắt lại, bất lực với một thanh âm nặng nề: " Anh xin lỗi..." Anh xin lỗi vì đã khiến em phải đối diện một mình với bóng tối cô độc. Anh xin lỗi vì đã khiến em phải một mình chịu đựng đau đớn trong tim. Anh xin lỗi vì đã không chịu hiểu em, làm tổn thương em. Xin lỗi em, Lộc Hàm.

Dòng nước ấm áp chảy xuống má, Thế Huân lặp đi lặp lại câu nói xin lỗi một cách vô thức. Xin lỗi bao nhiêu cũng không đủ, là do tình yêu anh dành cho Lộc Hàm quá lớn, giờ đây muốn buông tay cũng khó khăn, anh thật không cam tâm.

" Lộc hàm..."

Thế Huân biết bên cạnh anh thật sự không an toàn, vừa rồi chắc chắn là có chuyện gì đó, người làm đã bắt đầu nghi ngờ mọi chuyện. Nếu Lộc Hàm còn ở đây chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, giờ đây cách tốt nhất để bảo vệ cậu, cũng là bảo vệ tình yêu của anh chính là đưa Lộc Hàm đi xa khỏi đây, chấp nhận buông tay cậu ấy.

Lộc Hàm như đoán được suy nghĩ trong tâm khảm Thế Huân, cậu đưa tay ôm lấy tấm lưng to lớn của anh, bật khóc. Số phận vốn không chấp nhận Lộc Hàm, giờ đây dù có làm gì cũng chẳng còn quan trọng nữa. Anh ấy muốn làm gì cũng được, căn bản Lộc hàm chẳng thể phản kháng được số phận, chấp nhận đau đớn.

(Hunhan-Ngược) LOVE PAINFUL: TRÚT LINH HỒN.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ