Sowon giật mình, có chút mơ màng trong phút chốc sau khi đọc xong lá thư, cảm giác như tâm trí của mình đang trôi lơ lửng đâu đó phía trên thân xác. Tuy nhiên cô đã lấy lại được ý thức rất nhanh sau đó và vội vàng rút điện thoại ra, những ngón tay run rẩy bấm dãy số của Eunha. Tim cô đập thình thịch, sự căng thẳng choáng ngộp tâm trí khi cuộc gọi bị chuyển đến hộp thư thoại hết lần này sang lần khác. Cô kêu lên trong thất vọng, hối hả gọi đến 1 số điện thoại mới, là niềm hi vọng duy nhất của cô vào lúc này. Cuối cùng cũng có người nhấc máy sau 3 hồi chuông.
"Yerin! Yerin! Cậu phải giúp tôi." Sowon kích động nói.
"Sowon? Bình tĩnh đã nào được không?" Yerin cố xoa dịu tình hình.
"Yerin... Cậu có biết chuyện Eunha đã rời khỏi đây chưa?"
"Cậu ấy có nói với tôi trước khi đi đến sân bay rồi."
"Gosh! K-Khi nào? K-khi nào thì chuyến bay của cô ấy sẽ cất cánh?" Sowon lắp bắp.
"Sowon, nghe tôi này. Có lẽ cậu sẽ không đến kịp đâu." Yerin cố tìm lí do hợp lý.
"Cứ nói tôi nghe đi, xin cậu đấy! Cô ấy đã đi rồi sao?"
"Không. Chắc hiện tại cậu ấy vẫn đang ở sân bay. Chuyến bay của cậu ấy được dự kiến khởi hành vào lúc 9 giờ sáng." Yerin sau cùng cũng nói ra, "Đó là hãng hàng không XXX."
Sowon liếc vội đồng hồ. 7 giờ 50 rồi. Trên thực tế thì Sowon sẽ không thể đến đó kịp. Yerin đã đúng, nhưng Sowon dường như không quan tâm.
"Gosh! Tôi phải đi liền đây! Cám ơn Yerin!" Sowon không chờ Yerin đáp lại mà đã liền cúp máy ngay.
Cô vơ lấy chùm chìa khóa trên bàn – thực chất là thuộc về Eunha – rồi chạy nhanh ra xe. Sowon khởi động máy và phóng đi với tốc độ khủng khiếp. Cô đang chạy đua trên đường cao tốc và không hề nghĩ đến điều nào khác ngoài Eunha. Sowon siết chặt bánh lái cho đến khi cảm thấy các cơ bắp như căng cứng lên. Cô nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ số tại bảng điều khiển. Hiện tại là 8 giờ 15.
Sowon tưởng chừng như phát khóc khi biết rằng mình khó lòng có thể đem Eunha trở về. Cô nhận ra 1 khi Eunha rời khỏi đó, cô sẽ không bao giờ có cơ hội được gặp lại cô ấy nữa. Cô sẽ mất cô ấy mãi mãi... Và bây giờ Sowon biết, mình không bao giờ muốn điều ấy xảy ra. Cô muốn sống với Eunha. Bởi vì cô... yêu cô ấy.
Sowon đến sân bay lúc 8 giờ 20, chẳng kịp đỗ xe tử tế mà cũng chẳng bận tâm về chuyện ấy. Sowon nhảy ra khỏi xe, len lỏi vào dòng người đông đúc. Rồi cô chợt nhận 1 điều là mình sẽ không có cách nào để vượt qua cổng nếu không có vé máy bay hoặc thẻ lên tàu. Cô chỉ được phép đi vào bên trong và dừng lại ở hàng máy soát vé đầu tiên mà thôi. Và dù có tìm được cách để vượt qua đó thì cũng chẳng thể nào tiến xa hơn. Sowon thật sự không còn chút hi vọng nào.
Cô tuyệt vọng lấy điện thoại ra, gửi nhanh hàng loạt các tin nhắn cho Eunha.
Eunha, xin cậu đừng đi.Eunha, đừng bỏ tớ.
Eunha, tớ xin lỗi. Đừng đi mà. Tớ cần cậu.
Eunha, tớ là đứa ngốc.
Eunha, tớ yêu cậu... yêu cậu... rất rất yêu cậu...Sowon tựa lưng vào tường 1 cách vô hồn khi biết những tin nhắn kia vẫn chưa gửi đến. Dường như Eunha đã tắt máy điện thoại. Lần này Sowon không thể kiềm lại những giọt nước mắt được nữa. Cô khóc òa lên 1 cách vô vọng phía trong góc như 1 đứa trẻ. Sowon biết nhiều người đang nhìn mình nhưng cô thật sự không quan tâm đến điều ấy. Cô chẳng thấy xấu hổ hay gì cả. Tất cả những gì Sowon muốn bây giờ chính là Eunha bỏ chuyến bay kia và quay trở về với cô. Giờ Sowon mới hiểu hóa ra 1 trái tim bị tan vỡ lại có thể khiến người ta đau đớn đến chết đi như thế này.
Sowon tiếp tục nức nở và vùi mặt vào lòng bàn tay cho đến khi cảm giác có ai đó vỗ nhẹ vào người. Cô ngẩng đầu lên, trông thấy 1 người đàn ông trung niên, có lẽ là khoảng 40 tuổi, trong bộ đồng phục bảo vệ đứng cúi xuống phía trước mặt.
Người đàn ông nhìn cô với vẻ quan tâm và cười dịu dàng.
"Chú có thể giúp được gì cho cháu không?"
Dường như trong mắt người đàn ông kia, Sowon chỉ là 1 cô bé khoảng chừng 16-17 tuổi, và lần đầu tiên trong đời Sowon cảm thấy điều ấy quả thật là 1 phước lành. Đột nhiên Sowon nảy ra 1 ý tưởng điên rồ, nhưng cô không có sự lựa chọn nào khác trong tình huống này, vậy nên nếu được thì cứ thử hết đi!
Cô yếu ớt gật nhẹ đầu, tiếng thổn thức với không dứt đi.
"Cháu... Cháu bị lạc chị gái." Cô nói.
Người đàn ông nhíu mày và tiếp tục lắng nghe.
"Cháu có biết chị cháu ở đâu không?"
Sowon vội gật đầu, "Chị ấy chắc đang ở trong phòng chờ. Chúng cháu đang trên đường đến LA và chuyến bay sẽ bắt đầu lúc 9 giờ."
Ông bảo vệ trố mắt ra nhìn Sowon.
"Ôi trời, không thể nào." Ông kêu lên, sau đó liếc nhìn về phía màn hình hiển thị lịch bay. "Chúa ơi! Giờ người ta lên máy bay hết rồi! Cháu có số điện thoại của cô ấy chứ? Hay là passport?"
Sowon lắc đầu.
"Mọi thứ đều ở trong tay chị ấy cả rồi." Cô nói dối, "Và chị ấy cũng tắt cả điện thoại nữa."
"Đợi đã! Đợi đã!" Người đàn ông hoàng loạn, "Tuyệt thật! Giờ thì bộ đàm của chú cũng trục trặc luôn rồi!" Ông lầm bầm.
"Được rồi, đi với chú." Ông kéo tay Sowon vội rời khỏi đó.
2 người dễ dàng vượt qua khỏi những nhân viên soát vé và dừng lại ở quầy thông báo thông tin, chính xác là ở phía trước khu vực nhập cư.
"Cô ơi, xin vui lòng thông báo cho...." Người đàn ông đột nhiên ngừng lại và nhìn Sowon.
"Jung Eunha." Sowon hiểu ngay vấn đề, "Nói rằng Kim Sowon đang đợi cô ấy ở đây."

BẠN ĐANG ĐỌC
[Longfic][WonHa ver] The Edge Of Revenge - (Sowon-Eunha)
Fanfiction"S-So Won-aaa~ đ-đừng khóc," cha cô thều thào. "APPA! APPA! Làm ơn đừng mà. Đ-đừng bỏ con!" "S-Soojung...M-mianhae," người cha gắng gượng với chút sức lực cuối cùng và mỉm cười." C-con...là..niềm..tự.hào...của.. ta.S-sarang-h-hae." "APPA! APPA! ĐỪNG...