Chap17

676 46 1
                                    

Sowon POV
Nhận ra không có ai bên cạnh mình khi thức dậy thực sự làm lung lay sự tự tin của tôi. Một thứ cảm xúc kì lạ gặm nhấm tâm hồn tôi bởi tôi biết cô ấy là người duy nhất và là người đầu tiên tôi muốn đón chào mỗi buổi sáng.
Tôi thích được thức dậy với cô ấy ở bên cạnh; ngắm cô ấy ngủ, mê mẩn dáng hình ấy, dù tôi biết là mình đã được thấy nó mỗi ngày nhưng tôi không bao giờ cảm thấy chán, và chờ cô ấy thức giấc trong khi nhẹ nhàng vuốt ve cô ấy; hoặc nếu tôi không thể kiềm chế, đôi khi tôi sẽ hôn trộm cô ấy một cái lên má hoặc trán.
Mặt khác, trong trường hợp cô ấy tỉnh dậy sớm hơn, tôi biết cô ấy vẫn sẽ ở lại trên giường, nghiêng người lại gần và cưỡi lên người tôi, nghịch tóc tôi. Cô ấy thấy mất thời gian trong việc đánh thức tôi; vậy nên cô sẽ giữ im lặng, nhưng nếu cô ấy bắt đầu mất kiên nhẫn, cô ấy sẽ đánh thức tôi bằng một cách ngọt ngào.
Thường thì cô ấy sẽ lướt môi trên má tôi và tiến dần về phía môi của tôi. Nó thực sự hiệu quả. Tất nhiên là tôi sẽ rên rỉ vì bị làm phiền, nhưng chỉ giây thứ hai thôi tôi sẽ rên rỉ thỏa mãn và chầm chậm mở mắt để rồi thấy cô ấy cười khúc khích với mình.
Tôi sẽ ôm má cô ấy trong khi nhắm mắt lại một lần nữa vì vẫn còn ngái ngủ, đặt đầu cô ấy lên ngực mình, và quàng một tay quanh eo cô ấy. Sau đó tôi sẽ một lần nữa chìm vào giấc ngủ trong một lúc. Những lúc như vậy, dù trời có lạnh đến thế nào, tôi vẫn cảm thấy cơ thể mình ngập trong thứ hơi ấm tự nhiên vô cùng dễ chịu; giống như được vây quanh bởi những ngọn lửa nóng rực.
Nhưng lúc này đây, tôi tỉnh dậy với một cảm giác không mấy dễ dàng, tồi tệ nhận thấy rằng mình đã đánh mất gì đó. Tôi thức dậy và quyết định tiếp cận cô ấy một lần nữa để xin lỗi. Tôi nghĩ cơn giận của cô ấy ít ra có thể đã giảm một chút vì tôi đã cho cô ấy có khoảng thời gian ở một mình. Tôi đứng dậy và đi lên tầng, tiến tới phòng của cô ấy. Trong nhà khá yên tĩnh. Ý tôi là, nó quá yên tĩnh.
Tôi ló đầu vào trong phòng và phát hiện không có cô ấy ở đó.
"Eunha~aaa? Eunha~aaa?"
Tôi gọi cô ấy nhưng không nhận được bất cứ phản hồi nào. Tôi tìm kiếm xung quanh và nhận ra rằng không có ai ở đây. Tôi thở dài một tiếng và rời khỏi phòng; đi về phía phòng ăn.
Tôi hơi ngạc nhiên khi thấy có vài món ăn ở trên bàn; được chuẩn bị chu đáo. Tôi thấy có bánh mỳ trên đĩa. Một cách vô thức, môi tôi kéo thành một nụ cười.
Cô ấy giận mình, nhưng vẫn quan tâm đến mình. Sowon yêu em nhiều, Eunha~aaa.
Tôi lấy bánh, nhanh chóng ăn nó và quyết định sẽ đuổi theo và làm lành với cô ấy. Tôi biết lịch làm việc của cô ấy hôm nay. Well, đó thực sự là một dấu hiệu tốt. Tôi không quá tự tin nhưng tôi biết là cô ấy cũng nhớ tôi. Đó chỉ là sự thấu hiểu giữa chúng tôi. Chúng tôi không thể sống xa nhau dù chỉ một lúc. Nó là một sự tra tấn.
---*---
Eunha nhướng mày, cố gắng đoán xem tôi đang làm gì ở đây. Cô ấy tiến về phía tôi; tiếng bước chân của cô ấy- tiếng đế giày của cô ấy va chạm với sàn nhà- ngày một rõ hơn khi cô ấy bước lại gần tôi. Tôi mỉm cười với cô ấy và thấy cô khẽ khịt mũi. Nó hoàn toàn không thành vấn đề đối với tôi. Tôi mừng vì lại được trông thấy cô ấy dù biết rằng cô ấy vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho mình.

"Sowon đang làm gì ở đây?" cô ấy khoanh tay lại và nhìn tôi.
"Đón bạn gái của mình," tôi hồn nhiên nói.
"Em sẽ bắt taxi," cô ấy lắc đầu và định bỏ đi.
Tôi thở hắt ra và nhanh chóng túm lấy tay cô ấy. Cô ấy xoay người nhìn tôi.
"Sowon đến để xin lỗi và cảm ơn em," tôi nói một cách chân thành trong khi nhìn cô ấy.
Eunha dừng lại và không cố gắng giằng tay ra khỏi tôi, giống như cho tôi một cơ hội để giải thích.
"Sowon đã làm một chuyện tồi tệ vào tối qua. Sowon không cố ý không thành thực với em," Tôi nói. "Và cảm ơn em," Tôi hít một hơi. "Vì vẫn quan tâm đến Sowon; dù Sowon biết là em vẫn còn giận."
Tôi có thể thấy được không còn sự tức giận trong mắt cô ấy. Tôi biết cô ấy sẽ chỉ đòi hỏi một lí do và lời giải thích.
"Em vẫn chưa thấy được lí do," cô ấy đáp lại ngắn gọn.
Tôi gật đầu. "Em nói đúng. Sowon không thể nói cho em." Tôi thận trọng nói và bắt gặp vẻ tăm tối một lần nữa hiện lên trong đôi mắt xinh đẹp của cô ấy. Thề là tôi không thích điều đó chút nào.
"Nghe này, Eunha~aaa," tôi ngập ngừng nói. "Làm ơn cho Sowon một cơ hội, được không em? Tất cả những gì Sowon cần lúc này là hãy tin tưởng Sowon," tôi cầu xin. Cô ấy giằng tay ra khỏi tôi và bắt đầu bỏ đi một lần nữa.
Cô ấy giẫm mạnh giày xuống sàn và bỏ ngoài tai tiếng gọi của tôi.
Cô ấy bước ra ngoài; đi trên vỉa hè, hướng về phía hàng taxi đang đậu. Tôi đuổi theo phía sau; chen lấn đi về phía cô ấy.
Cô ấy có chút chật vật. Tôi có thể hình dung ra sự khó khăn khi di chuyển trong khu vực đi bộ trên đôi giày cao gót. Cô ấy chắc hẳn là bị đau nhưng tôi biết cô ấy chỉ cố chịu đựng. Cô ấy không muốn cho tôi bất cứ cơ hội nào để thể hiện sự quan tâm của mình. Không khi mà cô ấy đang giận.
"Eunha~aaa. Xin em hãy nghe Sowon," Tôi gần như hét lên với cô ấy. Cô ấy ở phía trước cách tôi khoảng hai bước chân. Cô ấy chỉ vờ như không nghe thấy tôi.
Lúc này tôi trông thấy cái hố nhỏ và dường như cô ấy chỉ nhìn thẳng mà không hề nhận ra nó. Tôi thở gấp khi thấy cô ấy vấp vào đó và ngã người về phía tôi. Tôi ôm chặt lấy cô ấy và cả hai cùng trượt chân ngả về phía sau và rồi kết thúc bằng việc tôi ngã xuống đất. Tôi không thấy rõ chuyện xảy ra, nhưng ngay sau đó tôi cảm thấy choáng váng.
Tôi chớp mắt vài lần để khỏi hoa mắt. Tôi xoa xoa đầu; nó có cảm giác hơi nặng nề. Sau đó khuỷu tay tôi đau buốt.
"Trời ơi!!! Sowon~aaaa," tôi nghe thấy chất giọng của cô ấy gọi tên mình. Tôi không còn thấy đau nữa. Nó đã được thay thể bởi một sự thích thú to lớn. Tôi mỉm cười và trong giây lát tầm nhìn của tôi rõ ràng trở lại.
Cô ấy quỳ xuống và nhìn tôi đầy lo lắng. Cô ấy nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
"Sowon có sao không?" Chúa ơi...," cô ấy lầm bầm.
Tôi gật đầu. "Không sao," tôi đáp và cố gắng đứng lên.
"Tay của Sowon đang chảy máu. Sao Sowon còn cười được chứ?" cô ấy hỏi tôi với ánh mắt khó hiểu.

[Longfic][WonHa ver] The Edge Of Revenge - (Sowon-Eunha)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ