Ba năm trước...
Đã một tháng trôi qua từ khi cậu ấy lâm vào trạng thái hôn mê. Và cũng như những ngày khác, vẫn là cảnh tượng cũ chào đón tôi vào buổi sáng. Người tôi yêu vẫn hôn mê bất tỉnh với rất nhiều công cụ hỗ trợ sự sống chằng chịt khắp cơ thể của cậu ấy. Hình ảnh ấy, ít nhiều, làm tôi ứa nước mắt. Như thường lệ, tôi lại gần cậu ấy. Tôi khép mắt và đặt một nụ hôn trên trán cậu ấy. Tôi vuốt tóc cậu ấy và nói " Chào buổi sáng, Wonie" dù tôi thừa biết là cậu ấy không thể nghe thấy hay chào lại tôi. Sau đó cũng như một thói quen hàng ngày, tôi ngắm cậu ấy một hồi, tự hỏi liệu cậu ấy có cảm thấy giống như tôi. Tôi vuốt má cậu ấy lần nữa và sau đó khẽ thì thầm bên tai cậu ấy. "Sowon, dù lâu thế nào đi chăng nữa, em sẽ luôn đợi Sowon. Đừng bỏ cuộc, Wonie của em."
Sau đó, tôi nhớ, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra và không cần ngẩng đầu lên tôi cũng biết là ai đang tới. Nhưng tôi vẫn ngước lên và mỉm cười với "mẹ" và bà ấy cũng như thường lệ, nở nụ cười tươi tắn nhất với tôi như những buổi sáng khác. Như thường ngày, SinRin sẽ theo sau và có mặt cùng chúng tôi. Mẹ Sowon ôm tôi vào lòng và nhẹ nhàng vỗ lưng tôi một lúc, giống như một người mẹ an ủi con gái của mình. Đây, là lần đầu tiên tôi có cảm giác có một người mẹ thực sự mà tôi luôn mong nhớ.
"Eunha," bà ấy yếu ớt nói và nhìn tôi với ánh mắt đầy quan tâm. "Nhìn kìa. Trông con gầy rộc hẳn đi," bà nói và lắc đầu. Tay bà ấy nhẹ nhàng chạm vào má tôi. Không phải tôi không nhận ra điều đó; thực ra tôi cũng đã nhận thấy, nhưng tôi có thể làm gì khi tôi thực sự không có cảm giác ngon miệng một chút nào? Trải qua tất cả những chuyện đó, làm thế nào mà tôi vẫn có thể nghĩ về việc ăn uống điều độ được cơ chứ?
"Dạo này con không ăn uống đàng hoàng phải không?" bà ấy cường điệu câu hỏi.
"Omma," tôi nói. "Tất cả những gì con quan tâm lúc này chỉ là Sowon," tôi thẳng thắn nói.
"Con gái của ta," bà ấy nói, lần này khiến tôi càng thêm cảm động. "Con có biết cảm giác của ta như thế nào khi chứng kiến Sowon nằm hôn mê như thế này không?" Bà ngừng lại một chút trước khi tiếp tục. "Ta cảm giác như mình đã chết...," bà hạ thấp giọng. "Vậy nên làm ơn. Vì ta, hãy ăn uống đàng hoàng và chăm sóc tốt cho bản thân... Vì ta nghĩ nếu có chuyện gì không hay xảy ra với con, thì ta không bao giờ có thể chịu đựng nổi nữa... Được chứ?" Bà ấy nói như đang cầu xin và tôi không thể không gật đầu.
"Omma..., con xin lỗi...," tôi nói và ôm chặt bà ấy. Bà ấy mỉm cười hài lòng.
"Omma," tôi lại nói. "Con nghĩ con muốn đến nhà thờ gần đây," tôi đột ngột nói. "Có ổn không nếu con rời đi một lát?"
"Đi đi," bà ấy gật đầu. "Từ từ thôi nhé, Eunha."
Vậy nên cuối cùng, tôi có mặt ở đây. Quỳ gồi trong một nhà thờ nhỏ đằng sau bệnh viện. Ở đây khá yên tĩnh. Sau khi hát khúc nhạc nguyện "Our Father", tôi mở mắt, nhìn lên cây thánh giá lớn treo trên tường, trước mặt tôi. Giống như Chúa Jesus đang nhìn và mỉm cười ấm áp với tôi. Tôi nuốt xuống trước khi cầu nguyện. Cuối cùng, tôi thì thầm.
"Chúa của con... con biết mình đã gây ra rất nhiều tội lỗi, nhưng con cũng tin rằng Người sẽ luôn luôn lắng nghe lời cầu nguyện của chúng con. Con biết có thể con không xứng đáng, nhưng lần này con thật tâm cầu xin Người, Đức Chúa của con. Người biết là con yêu Kim Sowon rất nhiều và con nghĩ mình không thể chịu đựng thêm nữa khi chứng kiến cậu ấy ở trong tình trạng này... Con thực sự muốn cậu ấy có thể mở mắt ra một lần nữa, tỉnh táo lại, và sống cuộc sống của mình một cách bình thường, giống như... những tháng ngày trước khi cậu ấy gặp con."
Tôi lại dừng lại một chút.
"Chúa của con, nếu như Người muốn con rời xa cậu ấy..." giọng tôi nhỏ dần, cảm thấy thật khó khăn để bắt đầu câu nói tiếp theo. "Chỉ cần Người đáp lại lời thỉnh cầu của con, làm cho cậu ấy tỉnh lại... Con sẽ chấp nhận sự hy sinh lớn nhất... Con sẽ làm vậy... Lần này con chắc chắn sẽ ra đi và rời xa cậu ấy..."
"Nhưng nếu như định mệnh của chúng con trên đời này chưa hết, xin Người một ngày nào đó, hãy để chúng con gặp lại nhau."
"Amen..."
Không lâu sau khi tôi kết thúc cầu nguyện, di động của tôi rung lên. Là Yerin gọi tới.
"Yeah, Rin? Cậu muốn uống lọai...," tôi đáp, vì nghĩ rằng cậu ấy muốn đặt đồ uống và bảo tôi mang nó đến cho cậu ấy.
"Không... Eunha," cậu ấy hét lên, giọng rất phấn khích.
"Tớ có một tin vô cùng tuyệt cho cậu!!!"
Lúc đó, tôi cảm giác nắm đấm của mình siết chặt, bởi tôi đã đoán được điều cậu ấy sắp nói...Tôi nhắm hờ hai mắt...
"Sowon tỉnh lại rồi! Nhanh lên, đến đây đi!!!"
Rốt cuộc cậu ấy cũng nói ra những lời khiến tôi nở rộng nụ cười dù cùng lúc, nước mắt cứ thế không ngừng tuôn rơi. Tôi nhìn Chúa Jesus một lần nữa.
"Cảm tạ Người, Jesus," tôi khẽ nói.
"Eunha?" Tôi nghe thấy Yerin gọi mình đầy bối rối từ đầu bên kia.
"Rin," tôi yếu ớt nói. "Tớ không nghĩ mình sẽ trở lại gặp cậu ấy," với điều đó tôi kết thúc cuộc trò chuyện (và cũng kết thúc cuộc đời mình).
BẠN ĐANG ĐỌC
[Longfic][WonHa ver] The Edge Of Revenge - (Sowon-Eunha)
Fanfic"S-So Won-aaa~ đ-đừng khóc," cha cô thều thào. "APPA! APPA! Làm ơn đừng mà. Đ-đừng bỏ con!" "S-Soojung...M-mianhae," người cha gắng gượng với chút sức lực cuối cùng và mỉm cười." C-con...là..niềm..tự.hào...của.. ta.S-sarang-h-hae." "APPA! APPA! ĐỪNG...