Chap18 Kết Thúc

776 43 5
                                    

Sau những nụ hôn dồn dập in dấu trên khắp cơ thể cô ấy, cho tới khi hai chúng tôi đều cảm thấy khó thở và bị cơn buồn ngủ xâm chiếm ý thức, tôi thì thầm rằng tôi yêu cô ấy một lần nữa. Sau đó chúng tôi chìm vào vùng đất của giấc mơ, và tôi ôm chặt cô ấy suốt cả đêm.
Buổi sáng, khi tôi thức dậy trước, tôi vô thức mỉm cười khi thấy cô ấy rúc vào lòng mình. Gương mặt thiên thần của cô ấy không bao giờ thất bại trong việc khiến tôi mỉm cười và luôn nhắc tôi cảm thấy biết ơn và đồng thời tự hỏi, làm thế nào trên thế gian xinh đẹp này tôi lại có được cô ấy. Lúc đó tôi biết, tôi phải tính đến phúc phận của mình.
Ngắm nhìn cô ấy ngủ, với vẻ ngây thơ hiện trên gương mặt, rõ ràng đó là thứ tôi không thể lường trước được. Tôi không nhịn được mà trộm hôn cô ấy một cái lên môi. Điều này thật buồn cười, và tôi thấy mình tự cười khúc khích, nghĩ đến việc thực sự không cần thiết phải "trộm" một nụ hôn từ cô ấy. Tôi có thể làm bất cứ điều gì và cô ấy sẽ toàn tâm toàn ý cho phép tôi.
Nhưng thỉnh thoảng, chỉ thỉnh thoảng thôi, hôn trộm đem lại cho tôi một cảm giác thỏa mãn khác, và sau tất cả nó là một trong những niềm vui thích tội lỗi của tôi.
Tôi nghe thấy cô ấy rên rỉ và cười thầm một lần nữa trước khi kéo chăn của mình và cẩn thận đắp cho cô ấy, sau đó khi tôi định rời giường thì bỗng thấy tay mình đột ngột bị túm lấy và kéo trở lại. Tôi trượt chân và ngã trở lại trên giường và trước khi kịp bình tĩnh lại, tôi cảm nhận được một sức nặng trên bụng mình, sau đó tôi chợt nhận ra, đó là tay cô ấy, đang đè trên bụng tôi.
Cô ấy mở mắt và mỉm cười với tôi. Tôi cảm thấy như đang ở trên Thiên đường lúc này.
"Chào buổi sáng, trộm," cô ấy thì thầm và tôi không khỏi cười tươi hơn.
"Chào buồi sáng, Thiên thần," tôi tinh nghịch đáp lại. "Và Sowon không phải là trộm," tôi giả vờ bĩu môi.
"Đúng mà," cô ấy cãi và ngả người xuống bên cạnh tôi. Lúc này mặt cô ấy sát bên má tôi. Tôi có thể cảm nhận được luồng khí ấm áp phả ra từ mũi cô ấy.
"Sowon trộm một nụ hôn từ em."
"Sowon là bạn gái của em. Hôn bạn gái mình thì không thể tính là trộm, đúng chứ?"
Cô ấy lắc đầu trong khi hé môi.
"Sowon đã đánh cắp trái tim em," cô ấy thì thầm và hôn tôi, khiến tôi mỉm cười trước sự ngọt ngào quá mức vào buổi sáng của cô ấy.
"Và em cũng vậy," tôi đáp lại, vẫn giỡn cùng cô ấy.
"Vậy Sowon định làm gì với trái tim của em, sau khi đánh cắp nó?" cô ấy tiếp tục, dường như rất có hứng thú với chuyện này.
"Sowon giữ gìn nó," tôi nói.
"Ở đâu?"
Tôi cầm tay cô ấy và đặt lên ngực mình.
"Ở đây," tôi nói.
"Em biết nó nghĩa là gì không?"
Cô ấy lắc đầu, nhưng đôi mắt bừng sáng.

"Nó cũng đã trở thành một phần của Sowon. Sowon có trách nhiệm chăm sóc tốt cho nó và Sowon sẽ không bao giờ để nó chịu tổn thương. Và nếu nó bị thương, Sowon hứa sẽ làm cho nó lành lặn trở lại. Đây là điều Sowon hứa với em, chỉ cần Sowon còn sống, Sowon sẽ không bao giờ để nó tan vỡ và cũng sẽ đảm bảo rằng Sowon là người duy nhất có thể chữa lành cho nó... Và nếu nó không hoạt động, em phải biết là chắc chắn Sowon đã ra đi..." Tôi nghiêm trang nói.
Cô ấy có vẻ bất ngờ với lời nói của tôi và yếu ớt lắc đầu một lần nữa.
"Đừng nói vậy. Em ghét Sowon nhắc đến cái chết."
"Sowon nói vậy vì sowon rất nghiêm túc, Eunha~aaa."
"Em biết," cô ấy gật đầu. "Em tin tất cả mọi điều Sowon nói, nhưng làm ơn đừng bao giờ nói những từ đó một lần nữa. Sowon không biết, làm sao em có thể sống thiếu Sowon được. Nếu Sowon chết, chắc chắn em cũng chết... Em yêu Sowon rất nhiều," cô ấy nói và hôn tôi.
Tôi nhắm mắt lại và làm cô ấy toại nguyện, một lần nữa, bất chấp sự yếu đuối của con người trong tôi, tôi nghĩ tôi là người may mắn nhất tồn tại trên thế giới này.
Eunha POV
Sau khi Sowon đưa tôi đến địa điểm quay và dành cho tôi một nụ hôn tạm biệt, tôi ngẩn ngơ một vài giây. Tôi không nghĩ đến điều gì khác ngoài cậu ấy.
Tôi bắt đầu tự hỏi phải chăng cậu ấy cũng biết những cảm nhận của tôi về cậu ấy.
Sáng nay, cậu ấy cư xử thật ngọt ngào. Thực sự, đó không phải điều gì xấu. Thế nhưng, một cảm giác kì lạ bắt đầu nổi lên trong tim tôi. Tôi là bạn gái cậu ấy và tôi hiểu cậu ấy hơn bất cứ ai. Cảm giác kì lạ ấy cứ ám ảnh và khuấy đảo trong tôi suốt cả ngày. Và thành thật mà nói, tôi ghét nó.
Rồi tôi bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống gần đây của chúng tôi. Khi chúng tôi vướng vào bất hòa và cuối cùng cậu ấy làm lành với tôi. Tôi bắt đầu tự hỏi cậu ấy đã giấu tôi chuyện gì. Khi bắt đầu nghĩ tới khả năng cậu ấy lừa dối tôi, lập tức tôi đổ lỗi cho bản thân đã nghi ngờ sự chung thủy của cậu ấy đối với mình. Sau đó tôi cảm thấy tội lỗi. Tôi không có ý nghi ngờ tình cảm và lòng trung thành của cậu ấy dành cho mình. Nhưng tôi bỏ cuộc trong việc lý giải chuyện này...tôi biết mình sẽ không bao giờ bình tĩnh được cho tới khi tìm ra sự thật.
Tôi cũng ghét một sự thật nữa của cậu ấy. Đó là cậu ấy sẽ lại về nhà muộn tối nay.
Tôi không thể lý giải được. Thế nhưng chúng tôi chỉ vừa mới làm lành. Tôi không muốn xáo trộn mối quan hệ của chúng tôi một lần nữa. Vì vậy tôi cố gắng nhượng bộ và không phàn nàn khi cậu ấy xin phép tôi.
"Chỉ cần đừng quá trễ," tôi buồn bã nói. "Sowon biết đấy, em sẽ rất nhớ Sowon."
Cậu ấy cười gượng và ôm lấy má tôi trước khi nghiêng đầu và hôn tôi. Sau khi dứt ra, tay vẫn ôm má tôi, cậu ấy gật đầu.
"Đừng lo. Sowon sẽ đền cho em. Sowon yêu em."
Khi tôi trở về nhà bằng taxi vào buổi chiều, tôi vội vã vào phòng tắm và tất cả những gì ở trong đầu tôi lúc này chỉ là muốn thư giãn trong bồn tắm, đắm mình trong làn nước ấm.

[Longfic][WonHa ver] The Edge Of Revenge - (Sowon-Eunha)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ