~~~
I'm staring out into the night,
Trying to hide the pain.
I'm going to the place where love
And feeling good don't ever cost a thing.
And the pain you feel's a different kind of pain.
(Home-Daughtry)
~~~
Sowon's Point of View
MỜ MỊT. Mọi thứ đều mờ mịt.
Tất cả những chuyện tôi từng trải qua trong cuộc đời như bỗng nhiên tua lại trước mắt. Tôi có thể thấy chúng một cách rõ ràng, như thể đang xem một bộ phim.
Tôi thấy chính mình lúc nhỏ, đang chạy về phía ba và nhào vào lòng ông ấy. Ông ấy nở nụ cười rạng rỡ và ấm áp, như tỏa ra hơi ấm của ánh mặt trời sáng sớm mùa hạ. Một cách khéo léo, đôi tay rắn chắc của ba đón lấy thân hình nhỏ bé của tôi và trong vòng tay ông ấy, tôi nhún nhảy. Tôi cười vang đầy vui vẻ, khiến ông ấy cũng bật cười theo. Rồi ông ấy âu yếm nhìn tôi một lúc trước khi hôn lên má tôi.
"Kim Sowon, ba có cảm giác rằng, ngày nào đó con sẽ trở thành một người vĩ đại. Ba chắc chắn về điều đó," ông ấy bình tĩnh nói.
"Xin lỗi, Appa... con thậm chí không thể làm một con người đúng nghĩa... con thậm chí đã lãng phí cuộc sống của mình, con khiến Appa và Omma thất vọng... Con xin lỗi, Appa... con đã không thể trở thành người giống như ba mong đợi...," Tôi thì thầm giữa không gian tĩnh lặng.
Khung cảnh tiếp theo tiếp tục hiện ra. Tôi lại thấy cảnh tượng kinh hoàng đó một lần nữa, khi cơ thể ba tôi đập mạnh xuống đất sau khi bị chiếc xe đụng phải. Tôi thấy mình thay đổi thành một con người nổi loạn sau đó. Tôi thấy cuộc sống của mình trở nên hỗn loạn, lúc nào cũng đầy rẫy lòng hận thù. Tôi cũng có thể thấy ngày đầu tiên tôi tới ngôi nhà ấy... ngôi nhà đem lại cho tôi rất nhiều kỉ niệm, cả cay đắng lẫn ngọt ngào. Nơi trở thành nhân chứng thầm lặng cho câu chuyện tình yêu của tôi. Nơi thấy được góc đen tối lẫn tươi sáng nhất trong tôi. Nơi lắng nghe những lời nguyện cầu và tiếng khóc của tôi mọi lúc. Ngôi nhà nơi tôi biết, tôi sẽ không bao giờ trở lại một lần nữa."Mất máu quá nhiều! Cần truyền máu gấp!" Tôi nghe tiếng ai đó la hét, có lẽ là bác sĩ, nhưng vào trong tai tôi chỉ là những thanh âm yếu ớt.
Tôi có cảm giác mình đang khóc. Tôi không chắc lắm bởi tất cả những gì tôi có thể cảm nhận được chỉ là sự tê dại.
Một hình ảnh lại hiện ra trước mắt tôi. Lần này, mặc cho cảm giác tê dại, không hiểu sao trái tim tôi đau nhói. Cơn đau kéo đến, lan ra khắp cơ thể đầy thương tích của tôi, đưa lại cảm giác đau đớn tột cùng truyền khắp dây thần kinh tê liệt của tôi, xen giữa là những đau đớn của sự hối hận, buồn rầu, và đau khổ. Là cô ấy, xuất hiện trước mắt tôi.
Tôi nhìn thấy bầu trời ảm đạm, mây giăng dày đặc, cuồn cuộn phía trên, như sẵn sàng trút cơn mưa nặng hạt xuống bất cứ lúc nào. Tiếp đó, bỗng nhiên vang lên tiếng sấm đì đùng. Tôi thấy bản thân dường như không chút nào bận tâm đến điều đó, tôi ngồi trên băng ghế, úp mặt vào lòng bàn tay. Không ngừng gọi tên ba tôi. Tôi có thể nhận ra, đó là lần đầu tiên tôi cãi nhau với cô ấy. Tôi thấy mình ngất đi. Và sau đó, giữa cơn mưa nặng hạt, một cô gái cầm ô vội vã băng qua đường, chạy về phía tôi. Cô ấy nhanh chóng ngồi xổm xuống và đỡ lấy lưng tôi, khiến đầu tôi hơi chúc xuống. Tôi có thể thấy khuôn mặt cô ấy đầy lo lắng. Tôi có thể thấy gương mặt cô ấy ướt đẫm, và dẫu cho trời đang mưa, nhưng tôi biết, những giọt nước lăn dài trên má cô ấy là nước mắt. Tất cả nước mắt của cô ấy lẫn mất vào màn mưa. Đó là lần đầu tiên tôi khiến cô ấy rơi lệ.
Cô ấy quăng chiếc ô ra phía sau và ôm chặt lấy tôi, mặc cho những giọt nước từ bầu trời hung hăng quất vào người, làm toàn thân ướt sũng. Cô ấy ôm tôi một hồi trong im lặng. Tất cả âm thanh nghe được chỉ là tiếng sấm đì đùng dường như không chút nào bận tâm tới cuộc sống của con người.
Cảnh tượng tiếp theo thực sự khiến tôi bất ngờ. Tôi chưa bao giờ biết về nó trước đây.
Cô ấy hơi đẩy ra để mặt chúng tôi cách nhau trong gang tấc. Cô ấy tận dụng cơ hội để nhìn tôi. Tôi thấy khuôn mặt tái nhợt của mình, cũng ướt đẫm nước mưa. Hai mắt tôi nhắm chặt.
Cô ấy dịu dàng vuốt ve má tôi và vén những sợi tóc lòa xòa trên mặt. Cô ấy chầm chậm nghiêng đầu, ghé sát lại gần tôi hơn, và... đặt môi cô ấy lên môi tôi. Dù đang bất tỉnh, nhưng lúc này tôi vẫn có thể cảm nhận được hết thảy sự ngọt ngào và say đắm mà cô ấy dành cho tôi khi đó. Tôi cảm thấy ấm áp cả người.
Cô ấy trộm hôn tôi.
Và tôi chắc chắn đó là tội ác đẹp nhất vũ trụ.
Khi đó tôi nhận ra mình muốn hạnh phúc ngất xỉu thậm chí cả ngàn lần, chỉ để tất cả chuyện đó lặp đi lặp lại.
"Xin lỗi, Sowon." Tôi nghe tiếng cô ấy thì thầm bên tai. "Em không thể kiềm chế được. Nếu em không hôn trộm Sowon, em sợ rằng mình sẽ không bao giờ có cơ hội thêm lần nữa... em... em yêu Sowon,..."
"Dù sao đi nữa, Sowon cũng là nụ hôn đầu đích thực của em."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Longfic][WonHa ver] The Edge Of Revenge - (Sowon-Eunha)
Fanfic"S-So Won-aaa~ đ-đừng khóc," cha cô thều thào. "APPA! APPA! Làm ơn đừng mà. Đ-đừng bỏ con!" "S-Soojung...M-mianhae," người cha gắng gượng với chút sức lực cuối cùng và mỉm cười." C-con...là..niềm..tự.hào...của.. ta.S-sarang-h-hae." "APPA! APPA! ĐỪNG...