-“Alo! Anh!”.
Diệc Phàm rít lên giận dữ, bây giờ là 1h30 và em trai “yêu quái” vẫn đang loăng quăng bên ngoài.
-“Thế Huân, cả nhà đang tìm em ầm ĩ hết cả lên, bà nội đang lo lắng lắm, em mau về nhà đi, em đang ở đâu, anh tới đón em.”.
-“Em á, đang ở chợ Đông Hoa Môn”
-“ Đông Hoa Môn????? “
-“Vâng, chợ Đông Hoa Môn ở phía đông quảng trường Thiên An Môn. Khu mua sắm lớn nhất của Bắc Kinh, có bán buôn và bán lẻ, với 26 trung tâm mua sắm, 30.000 cửa hàng đặc sản, và 50.000 nhà sản xuất. Bạn có thể tìm thấy vải sợi, quần áo, giày dép, đồ thể thao, ống nước và các nguồn cung cấp điện tử, đồ văn phòng, đồ chơi… . Muốn mua được hàng với giá rẻ nhất thì bạn phải tới đây vào khoảng thời gian nửa đêm về sáng…”
-“Ai bảo em mấy cái linh tinh đấy?”
-“Em tìm trên google, lâu rồi em mới về Bắc Kinh, để em đi chơi đi”
-“Ông trời nhỏ của tôi ơi, ông có biết là mấy giờ rồi không? ông về đi cho tôi nhờ…tôi…”
Diệc Phàm chưa kịp nói hết câu thì…
-“Ya, ăn trộm, đứng lại”-Tiếng Thế Huân sang sảng trong điện thoại.
Diệc Phàm méo mặt cười khổ, em trai hắn lại dính vào rắc rối rồi. Lái xe phóng như bay tới Đông Hoa Môn, kiểu gì hắn cũng phải lôi được ông trời nhỏ nghịch ngợm đó về nhà, không nhanh chân thì tên trộm bất hạnh đó…
-“Mẹ, tạm biệt”
Lộc Hàm vẫy vẫy tay rồi nhíu mày lách qua những gian hàng nhỏ hẹp san sát nhau ở Đông Hoa Môn, dù không phải là lần đầu tiên nhưng cái việc tìm được đường giữa cái mê cung hàng hóa này lần nào cũng làm khó anh.
Cũng như mọi lần lén lút tới đây, Lộc Hàm mang tâm trạng vui vẻ ra về, bệnh của Bà Ngọc Hoa đã đỡ rất nhiều, không chừng còn có thể khỏi nữa…Chỉ là vì nhớ Nghệ Hưng mà mẹ trông có vẻ buồn, dù không nói ra nhưng Lộc Hàm hiểu rõ điều đó. Nhà họ Lộc nợ hai người đó quá nhiều, một chút tâm ý của anh, làm sao có thể trả hết.
Ngang qua một đám các gian tạm đóng cửa trong một góc khuất tối mù mờ, Lộc Hàm dừng lại lắng nghe, tiếng động tuy đã bị át đi bởi sự ồn ào của khu chợ nhưng vẫn đủ thu hút con người ta.
Lộc Hàm chầm chậm cảnh giác bước về phía đó, nghiêng đầu thật khẽ trước ngã rẽ thứ hai, trước mắt anh là một màn “bạo lực” thường xuất hiện trên phim ảnh.
-“Đồ chết tiệt, dám lấy túi của thiếu gia ta à”
Một thằng nhóc cao cao trắng trắng khá là ưa nhìn đang đạp túi bụi vào một người đàn ông nằm quằn quại dưới đất, Lộc Hàm có thể hiểu qua rằng đây là một vụ “kẻ cắp – kẻ bị cắp” thanh toán nhau. Nếu là bình thường thì chắc Lộc Hàm cũng chẳng can dự vào đâu nhưng xem ra “kẻ cắp” kia sắp không chịu nổi nữa rồi.
Thế Huân đang vô cùng tập trung vào việc cho “cái tên mất dạy” dám động vào đồ của tiểu thiếu gia một bài học mà hắn sẽ phải nhớ “đời đời kiếp kiếp” thì bị một bàn tay nắm gọn cổ áo xách ngược về phía sau.