Chương 18

768 28 2
                                    

"Châu Châu, em cuối tuần này có thể hay không không quay về nhà a?"

"Ừ."

"Thật?"

"Anh không muốn?"

"Muốn muốn muốn."

Hoàng Cảnh Du đem Hứa Nguỵ Châu ôm lấy hôn liên tục.

Hoàng Cảnh Du phát hiện hắn càng ngày càng yêu thích Hứa Nguỵ Châu , rời đi một giây cũng không được.

***********

"Đại Thụ. . ."

"Làm gì?"

"Thật nhàm chán a. . ."

"Vậy em muốn làm gì? ?"

"Cùng nhau tán gẫu đi ~"

"Được đó, tán gẫu cái gì?"

"Không biết."

Lâm Phong Tùng sắp bị Trần Ổn bức điên rồi, mỗi ngày đều là mấy câu nói này, nhưng hắn lại không thể tức giận, ai kêu hắn yêu Trần Ổn như vậy.

"Ổn Ổn, ngày mai chủ nhật, anh dắt em đi ra ngoài nha, anh xem em ở trong phòng ngủ sắp buồn chết rồi."

"Tốt tốt, em muốn ăn kem, còn có Starbucks, là anh mời ta!" Trần Ổn hiện tại đầy đầu đều là thức ăn.

"Được được được." Lâm Phong Tùng cưng chiều mà xoa đầu Trần Ổn.

Điều này cũng làm cho Trần Ổn cả một buổi tối cũng không ngủ, quá mức hưng phấn. . .

Ngày hôm sau bốn giờ rưỡi

"Đại Thụ Đại Thụ tỉnh lại đi, chúng ta xuất phát thôi!" Trần Ổn dùng sức đem Lâm Phong Tùng lay tỉnh.

"Ngạch. . . Ai u. . . Ổn Ổn, lúc này mấy giờ a? Trời vẫn chưa hoàn toàn sáng đâu, còn có thể ngủ một chút."

Lâm Phong Tùng vỗ vỗ lưng Trần Ổn, để cậu ngủ tiếp một lúc.

"Đại Thụ ~ đã dậy rồi ~ không muốn ngủ tiếp ~" Trần Ổn nhõng nhẽo đem Lâm Phong Tùng đánh thức.

"Ừ. . . Được được được. . . Anh dậy. . ."

Lâm Phong Tùng thật sự không chịu nổi Trần Ổn làm nũng.

Bọn họ xuất phát là 5 giờ.

Vốn Lâm Phong Tùng định mua vé công viên trò chơi, thế nhưng công viên mở cửa lúc 8 giờ rưỡi. Bọn họ cuối cùng lại chờ 3 tiếng ở cửa công viên trò chơi, hứng hơn mấy trận gió bắc.

Lâm Phong Tùng lo lắng Trần Ổn sẽ cảm lạnh, lúc nào cũng canh chừng quần áo khoác cho Trần Ổn, còn trên người mình chỉ có một cái áo sơ mi.

Bọn họ tiến vào công viên trò chơi, chơi vòng quay ngựa gỗ, roller coaster, đu quay. . . . . . Trần Ổn chơi rất vui vẻ.

Lâm Phong Tùng vui vẻ xoa đầu Trần Ổn.

"Hài lòng chưa?"

"Ừm! Em muốn uống Starbucks."

"Được, đi thôi."

Lâm Phong Tùng dắt tay Trần Ổn, không thèm để ý ánh mắt của người khác, đi ra khỏi công viên trò chơi.

Lúc này, Lâm Phong Tùng cảm thấy rất hạnh phúc, cùng người mình yêu bên nhau, cho dù có tiền cũng không mua được. Người mình yêu hài lòng, chính mình càng vui vẻ.

"Ổn Ổn, còn muốn đi chỗ nào, muốn ăn cái gì, đều nói ra, anh sẽ đáp ứng em."

"Vậy nếu như em muốn bầu trời với những vì sao thì sao đây?" Trần Ổn uống cà phê, mở to mắt nhìn hắn.

"Xa mấy anh cũng hái xuống cho em!"

"Khà khà ~"

Ổn Ổn, em biết không? Ánh mắt em bên trong có những vì sao, so với bầu trời kia còn đẹp và sáng hơn.

Lâm Phong Tùng si mê nhìn Trần Ổn.

"Đại Thụ, Đại Thụ?"

"Hả? Sao sao?"

"Anh sao rồi? Mắt cũng không chớp một cái?"

"Ổn Ổn, hảo đáng yêu ~"

Trần Ổn đỏ mặt lên, cúi đầu uống cà phê.

Khà khà ~ Ổn Ổn làm sao đáng yêu như thế a!

"Ổn Ổn, anh dẫn em đi nơi này có được hay không?"

"Đi đâu a?"

"Đến rồi sẽ biết."

Lâm Phong Tùng lập tức dẫn Trần Ổn đi ra ngoài.

"Đến cùng là đi chỗ nào a? Tại sao còn chưa tới?"

"Ổn Ổn, nhắm mắt lại."

"Thần bí như vậy."

Trần Ổn vẫn là ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Sau đó Trần Ổn được dắt đến một chỗ.

"Được rồi, mở mắt ra đi."

Biển ah~.

"Oa! Lâm Phong Tùng, anh náo loạn nửa ngày liền dẫn em tới xem biển a?"

Trần Ổn còn tưởng rằng có cái gì ăn!

Lâm Phong Tùng đưa tay ôm lấy Trần Ổn.

"Đại Thụ, anh làm gì thế?"

"Trần Ổn, anh yêu em"

"Em biết a!"

"Em cũng biểu hiện một chút đi?"

Trần Ổn thoát khỏi cái ôm của Lâm Phong Tùng, hướng về biển rộng.

"Lâm Phong Tùng! Em cũng yêu anh!"

[Du Châu] Bởi vì gặp emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ