Chương 42 - END

1K 53 5
                                    

Ngày cưới

"Lâm Phong Tùng! Đã xong chưa a? ! Sao còn chưa bắt đầu! ?"

Hoàng Cảnh Du ở bên trong phòng hóa trang đi tới đi lui, một lúc lại nhìn ngoài cửa sổ, một lúc lại lôi Lâm Phong Tùng muốn đi ra ngoài.

"Ca! Làm ơn nghỉ một lát được không? Trần Ổn ở cùng Châu Châu ca bên kia bộ ta cũng không cần gặp sao! ? Nhìn ngươi lo lắng như vậy để làm gì!"

"Ngươi cmn làm sao lại so với ta! ?"

"Ca, ngày vui đừng nói thô tục ah~, ta trước tiên nghỉ một lát, còn tới 20'."

Một bên khác

"Châu Châu ca đã xong chưa a?"

"Thúc cái gì mà thúc! ? Còn mấy phút nữa?"

"Chỉ còn 20' !"

"20' ngươi hối cái gì?"

"Ta còn không phải thay ngươi gấp sao. . ."

"Được rồi!"

"Chờ một chút các ngươi là cùng nhau đi vào , vì lẽ đó hiện tại ngươi có thể đi ra ngoài chờ một chút rồi."

"Đợi thêm một chút, còn nói, ta kết hôn ngươi gấp cái gì?"

"Ta đói rồi. . ." Trần Ổn bĩu môi, vô cùng đáng thương nhìn Hứa Nguỵ Châu.

"Ta trong bao có bánh bích quy, ăn chút đi."

"Được được."

Hứa Nguỵ Châu ở trong lòng đưa ra 10 ngàn cái liếc mắt, này rõ ràng là Hoàng Cảnh Du chuẩn bị cho mình , kết quả bị tên kia ăn.

"Ta đi ra ngoài!"

"A? Ngươi vừa nãy không phải không gấp sao? Đi một chút đi. . ." Trần Ổn miệng đầy bánh bích quy đẩy Hứa Nguỵ Châu đi ra ngoài.

Lễ cưới tổ chức là ở trên sân cỏ, Hoàng Cảnh Du cũng sớm đã ở góc chờ rồi, sau đó nhìn thấy Hứa Nguỵ Châu đi tới, trực tiếp sững sờ.

Vợ mình thật đẹp! Trên mặt hiện lên chính là vẻ si ngốc, Lâm Phong Tùng dùng cùi chỏ thúc hắn.

"Ca, nước miếng chảy kìa. . ."

Hoàng Cảnh Du vội lau miệng, không có a? Phản ứng lại liền trực tiếp vỗ vào đầu Lâm Phong Tùng . Sau đó cười hướng về phía Hứa Nguỵ Châu đi tới.

"Đi thôi?"

"Anh nghĩ kĩ rồi?"

Hứa Nguỵ Châu nhìn Hoàng Cảnh Du duỗi tay ra, cười hỏi.

Hoàng Cảnh Du trực tiếp cầm tay Hứa Nguỵ Châu, nắm chặt.

"Như thế nào? Anh thậm chí còn muốn nhanh hơn ?"

"Anh vừa nãy không phải nhìn chằm chằm mỹ nữ ngồi ở đàng kia sao? Suýt chút nữa nước miếng đều rơi xuống!"

"Châu Châu ca, vừa nãy Cảnh Du ca là nhìn anh, cười đến giống hệt tên ngốc." Lâm Phong Tùng đột nhiên chen vào một câu.

"Ngươi ngày hôm nay làm sao đều nói nói xấu ta! ?" Hoàng Cảnh Du làm bộ đi đạp Lâm Phong Tùng.

Trên bục người chủ trì đã bắt đầu, nghe được đã đến lúc, hai người tay nắm càng chặt hơn, giơ chân lên đi về phía trước, mỗi bước đều cùng nhau, mẹ Hứa Nguỵ Châu ở một bên chảy nước mắt.

"Vai kề vai, tay nắm tay, tâm liền tâm, mang theo hạnh phúc mỉm cười đi trên thảm đỏ. Thời khắc này mang ý nghĩa hai người mến nhau đã lâu, rốt cục cũng đi tới cuối con đường; thời khắc này mang ý nghĩa hai người yêu nhau đi vào lễ đường hôn nhân; thời khắc này mang ý nghĩa những ngày tháng sau này bất kể là mưa hay gió đều phải đồng thời vượt qua; thời khắc này mang ý nghĩa hai người đã trở thành một, tương cứu trong lúc hoạn nạn, nắm tay nhau một đời."

Hoàng Cảnh Du cùng Hứa Nguỵ Châu trong lòng nói thầm, Đúng vậy a, một đời, cả đời đều phải cùng đối phương cùng một chỗ chăm sóc lẫn nhau!

Chờ lễ cưới kết thúc, Hoàng Cảnh Du cùng Hứa Nguỵ Châu nằm ở trên sân, những người khác đều đã ra về.

"Hoàng Cảnh Du?"

"Hả?"

"Không có chuyện gì, gọi vậy thôi, cảm giác thời gian thật nhanh a!"

"Đúng vậy a! Lần này kết hôn xong là có thể đem em cột chặt vào bên cạnh anh rồi!"

"Không cần anh trói, chính là em tự nguyện đến bên cạnh anh."

Bởi vì lần kia tương phùng, chúng ta bắt đầu quan tâm lẫn nhau, ỷ lại lẫn nhau, không nghĩ tới quay người lại, đó chính là cả đời, vì lẽ đó, cả đời này, xin hãy chăm sóc nhau nhiều hơn!

Tác giả os: đây là ta lần đầu viết tiểu thuyết, bỏ ra gần bốn tháng mới viết xong, không nghĩ tới vẫn còn có các bảo bảo ủng hộ, hành văn không rành mạch lắm, kỳ thực vừa viết vừa tiếp thu rất nhiều kinh nghiệm, vì lẽ đó xin mọi người thông cảm.

Cuối cùng cảm tạ các bảo bảo đối với tác phẩm này ủng hộ nhiều như vậy, có rãnh rỗi sẽ tranh thủ viết phiên ngoại.

Editor os: Lại edit hoàn 1 bộ nữa. Chân thành cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện suốt thời gian qua.

[Du Châu] Bởi vì gặp emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ