Chương 12

859 37 2
                                    

Cứ như vậy, hai người mỗi ngày đều ân ân ái ái, cực kì ngọt ngào.

Đương nhiên, đây chỉ là bình yên trước cơn bão táp thôi.

"Hứa Nguỵ Châu, em mấy ngày nay thành tích giảm xuống tận hạng 13, mau giải thích đi." Chủ nhiệm lớp tìm Hứa Nguỵ Châu uống cà phê.

"Lão sư. . . . . . Em. . . Có thể gần đây không có thích ứng được cuộc sống trung học." Hứa Nguỵ Châu hiện tại đang bịa lí do.

"Không thích ứng? ? Có phải hay không cùng Hoàng Cảnh Du chung phòng ngủ bị em ấy quấy rầy?"

"Không có không có, cùng cậu ấy chung phòng tốt lắm."

Như thế nào có thể quấy rầy đến mình! ? Mình còn muốn mỗi phân mỗi khắc cùng hắn cùng một chỗ! Đương nhiên, những lời này Hứa Nguỵ Châu không có nói nói ra.

"Nếu không như vậy đi, em cùng Trần Ổn đổi phòng ngủ?"

"Lão sư không cần không cần, em sẽ đề cao thành tích, không cần đổi phòng."

Hứa Nguỵ Châu cũng không muốn bởi vì mình mà chia rẽ hai người kia!

"Mau nghe lời! Hiện tại lập tức đi đổi đi!"

"Lão sư, em. . ."

"Em đi ra ngoài đi!"

Hứa Nguỵ Châu trong lòng rất khó chịu, cậu không muốn rời Hoàng Cảnh Du, đã sắp thích ứng cuộc sống có Hoàng Cảnh Du săn sóc, cũng không nghĩ muốn chia ly Phong Ổn!

Hứa Nguỵ Châu đứng ở trên hành lang, dựa lưng vào tường cào cào tóc, trong lòng thực phiền.

"Làm sao vậy?"

Hứa Nguỵ Châu vừa ngẩng đầu đã thấy Hoàng Cảnh Du đứng ở trước mặt.

"Em. . ." Hứa Nguỵ Châu có chút không dám nói cho Hoàng Cảnh Du nghe.

Cậu biết Hoàng Cảnh Du tính nôn nóng, nếu biết chuyện này, hắn sẽ trực tiếp tìm lão sư lý luận, sau đó là sẽ nháo loạn 1 trận, nên cậu hiện tại thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ.

"Mau quay về ký túc xá."

Hứa Nguỵ Châu nghĩ muốn hảo hảo cùng Hoàng Cảnh Du nói chuyện, cậu không muốn đem việc này nháo lớn, nhưng lại không muốn đổi phòng.

Tiến vào phòng, Hứa Nguỵ Châu một giọt nước mắt trực tiếp rơi xuống , cậu trước kia không có dễ khóc như vậy, chính là không biết vì cái gì, cậu đối với Hoàng Cảnh Du có loại ỷ lại, đặc biệt hy vọng Hoàng Cảnh Du có thể vẫn yêu thương mình.

"Như thế nào khóc? ?" Hoàng Cảnh Du thấy Hứa Nguỵ Châu khóc có chút nóng nảy.

"Lão sư nói em thành tích giảm xuống, bắt em đổi phòng."

". . ." Hoàng Cảnh Du không nói gì.

Hứa Nguỵ Châu biết, hắn đang nhẫn nhịn, hắn không muốn tạo cho Hứa Nguỵ Châu nhạ phiền toái.

"Đổi đến đâu?" Hoàng Cảnh Du ngữ khí bình tĩnh, điều này làm cho Hứa Nguỵ Châu hơi chút thả lỏng.

"Cùng Trần Ổn đổi."

"Phụ nữ hảo lợi hại a, một sách trực tiếp đổi hai cặp!"

Hứa Nguỵ Châu ôm Hoàng Cảnh Du.

"Cảnh Du, em không muốn đổi phòng, lại không muốn phiền toái, em nên làm cái gì bây giờ a?"

Hoàng Cảnh Du vuốt tóc Hứa Nguỵ Châu, trong lòng cũng khó chịu, vẫn áp chế chính mình, hắn không thể để Hứa Nguỵ Châu gặp phiền toái.

"Cốc cốc".

"Cửa không đóng, vào đi."

"Cá Voi đại ca, làm sao bây giờ a! ?" Trần Ổn cùng Lâm Phong Tùng lo lắng vọt vào trong.

Hoàng Cảnh Du biết bọn họ nói đến việc gì.

Hoàng Cảnh Du trực tiếp ngồi trên giường trầm mặc , hắn cũng không biết làm sao bây giờ a!

Trần Ổn cùng Lâm Phong Tùng lại dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Hứa Nguỵ Châu.

Hứa Nguỵ Châu cũng bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

"Hoàng Cảnh Du, em mau giúp Hứa Nguỵ Châu thu dọn hành lý, nhanh lên a!" Lão sư ở ngoài cửa lên tiếng.

Hoàng Cảnh Du nghĩ thầm: 'xú bà nương như thế nào quản nhiều như vậy, còn đến thúc giục! ?

"Lão sư, em có thể không đổi phòng không?" Hứa Nguỵ Châu nghĩ muốn thử thêm một chút.

"Tôi đây hỏi em, vì cái gì không đổi phòng? Tôi cho đổi phòng cũng là tốt cho em."

Hứa Nguỵ Châu ở trong lòng liên tiếp rủa thầm, mẹ nó... xác định thật sự tốt cho mình! ?

"Em. . ." Hứa Nguỵ Châu thử tìm cái lý do.

"Lão sư, Hứa Nguỵ Châu gần đây phụ đạo cho em, có thể do vậy nên tụt hạng." Hoàng Cảnh Du ở một bên nói.

"Giúp em phụ đạo? Chính là tôi xem em thành tích cũng không thể như thế nào cao hơn a?"

[Du Châu] Bởi vì gặp emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ