Chương 11

907 38 2
                                    

"Alo?" Điện thoại phát ra thanh âm trầm khàn vô cùng xa lạ "Ngươi là bạn của nam sinh này?"

Thanh âm tựa hồ có chút bối rối.

"Đúng, là ta, hắn làm sao vậy?"

"Ta lái xe không cẩn thận đụng vào hắn . . ."

"Cái gì? ! Các ngươi ở đâu! ?" Hứa Nguỵ Châu lập tức bối rối đứng lên, mà Hoàng Cảnh Du ở một bên nhìn thấy càng thêm bối rối.

"Ngã 4 Trữ Hải với Thải Hồng. . ."

"Hảo! Ta lập tức đến!"

"Như thế nào rồi! ?"

"Đại thụ gặp chuyện rồi."

"Cái gì! ?" Trần Ổn đang nằm trên bàn vừa mới thức giấc , nghe thế lập tức nóng nảy.

"Lâm Phong Tùng hắn đâu! ?"

"Ngã 4 Trữ Hải với Thải Hồng. . . . . ." Không đợi Hứa Nguỵ Châu nói xong, Trần Ổn đã như muốn phát điên chạy đi rồi. Hoàng Cảnh Du cùng Hứa Nguỵ Châu cũng chạy theo phía sau.

Trần Ổn chạy , nước mắt cứ như vậy chảy xuống, cậu hiện tại tuyệt không cảm thấy mệt, mà là lòng đau, đau đến không thể chịu đựng được. Trần Ổn trong đầu tất cả đều là tên của người kia.

Đại Thụ, Đại Thụ, tôi cái gì cũng đều đáp ứng cậu, cậu đừng bị thương được không, chờ tôi.

Hứa Nguỵ Châu cùng Hoàng Cảnh Du chạy ở phía sau, nhìn thấy bóng dáng phía trước điên cuồng chạy liền có chút đau lòng, Hứa Nguỵ Châu từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên nhìn thấy Trần Ổn chạy nhanh như vậy, cậu ta kì thực vốn là thất baị của tạo hóa môn thể dục a~!

"Đại Thụ! Đại Thụ!" Trần Ổn nhìn đến nơi đó vây quanh một đám người liền vọt vào.

Hắn nhìn đến Lâm Phong Tùng nằm trên mặt đất được bác sĩ băng bó.

"Bác sĩ! ! Hắn không có việc gì đi! ?"

"Không có việc gì, chỉ là đùi phải bị gãy."

"Này con mẹ nó kêu không có việc gì! ?"

Hứa Nguỵ Châu cùng Hoàng Cảnh Du vừa chạy tới có chút sợ ngây người, bọn họ lần đầu tiên nghe được Trần Ổn nói tục.

Không lâu sau đưa tới rồi bệnh viện, Lâm Phong Tùng nằm ở trên giường bệnh, Trần Ổn an vị ở ghế ngơ ngác nhìn Lâm Phong Tùng.

"Đại Thụ, cậu phải nhanh thức dậy ah~! Chúng ta cùng nhau quay về trường học, cùng nhau đùa giỡn, cùng nhau đấu võ mồm, cùng nhau tâm sự, cùng nhau chơi trò chơi, cùng nhau. . . . . ." Trần Ổn nói xong có chút nghẹn ngào .

Hoàng Cảnh Du cùng Hứa Nguỵ Châu ở bên cạnh nhìn nhau một chút, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

"Đại Thụ, tôi cái gì cũng đều đáp ứng cậu, ngay từ đầu tôi căn bản không biết cái gì là thích, càng không biết cái gì là yêu, hiện tại tôiđã biết, bởi vì tôi thích cậu. . . Tôi yêu cậu. . . mau tỉnh lại đi! !"

Trần Ổn cầm tay Lâm Phong Tùng, ghé vào bên giường nhìn Lâm Phong Tùng ngủ say. Dần dần cậu cũng chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, sáng sớm ánh mặt trời chiếu vào phòng bệnh, Lâm Phong Tùng tỉnh giấc thấy tay bị Trần Ổn nắm chặt, khóe miệng liền cong lên một chút.

Nhìn thấy Trần Ổn ngủ say có chút không đành lòng quấy rầy.

Lâm Phong Tùng thật cẩn thận điều chỉnh tư thế, kết quả vẫn là đem Trần Ổn đánh thức .

". . . Cậu tỉnh rồi? Thân thể khó chịu không?"

"Không khó chịu. . ."

Phòng bệnh một mảnh yên tĩnh, hai người ngồi đối diện nhìn nhau.

Cũng không biết là ai chủ động, hai người lại hôn môi, Lâm Phong Tùng ôm Trần Ổn đem cậu kéo đến trên giường, hai người gắt gao ôm đối phương.

"Lâm Phong Tùng, anh mua cho cậu cháo này, mau ăn. . . . . . đi. . . . . ."

Hoàng Cảnh Du chưa gõ cửa liền vào luôn.

Trần Ổn nghe thấy tiếng Hoàng Cảnh Du liền đỏ mặt vùi vào lòng Lâm Phong Tùng.

"Ngạch. . . . . . cháo...cháo anh để đây , cứ tiếp tục đi, quấy rầy rồi ." Hoàng Cảnh Du vẻ mặt xấu hổ đóng cửa lại.

Hoàng Cảnh Du từ khi cùng Hứa Nguỵ Châu yêu nhau tới nay, đều là chính mình ngược người ta, kết quả sáng sớm đã bị người khác ngược, trong lòng có chút khó chịu, vì thế nghĩ. . . Về sau phải tùy thân mang theo Châu Châu. Ân, đúng, chính là như vậy. . .

Mà trong phòng bệnh, hai người kia lại đang tâm tình.

"Ổn Ổn, kỳ thật đêm qua em nói gì anh đều nghe được, tuy rằng mơ mơ hồ hồ nhưng những gì trọng yếu anh đều nghe thấy được."

"Ổn Ổn, anh thích em."

Điều này làm cho Trần Ổn đang vùi trong lòng Lâm Phong Tùng lại đỏ mặt.

[Du Châu] Bởi vì gặp emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ