Chương 28

533 30 2
                                    

"Châu Châu! Ăn cơm!"

Hứa Nguỵ Châu nhẫn nhịn đau, đỡ eo chầm chậm từ gian phòng đi ra.

"Nhanh lên một chút a, đến nếm thử món anh nấu ."

"Thúc cái gì mà thúc a, có bản lĩnh để em thượng anh thử xem!"

Hoàng Cảnh Du mau mắn chạy tới, đem Châu Châu ôm vào chỗ ngồi.

Hứa Nguỵ Châu ngửi bát cháo nhỏ trước mặt, rất thơm.

"Không nghĩ tới a, anh biết nấu cơm."

"Chứ sao, chồng em mà, tài hoa hơn người, mọi thứ tinh thông, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. . ."

"Dừng lại! Ăn đi!" Hứa Nguỵ Châu cúi đầu ăn, không để ý tới cái tên tự mãn kia.

Hoàng Cảnh Du uất ức nhìn Hứa Nguỵ Châu, bảo bối tại sao có thể như vậy, không khen mình, khen ngợi một câu cũng không được sao? !

Hứa Nguỵ Châu cảm nhận được có một cặp mắt đang nhìn mình, toàn thân suýt chút nữa nổi da gà.

"Anh làm sao không ăn a?"

"Anh không đói bụng." Hoàng Cảnh Du hất đầu, giận hờn nói.

"Ừ."

Hả? Hoàng Cảnh Du vừa quay đầu, ôi? Tô cháo đâu? !!Quay đầu nhìn lại, tô cháo của hắn đã ở trước mặt Hứa Nguỵ Châu! ? Còn để mình đói bụng, Châu Châu không yêu mình. . .

Vì thử thách Hứa Nguỵ Châu đến cùng không quan tâm mình, Hoàng Cảnh Du quẳng đôi đũa trực tiếp trở về phòng ngủ. Hứa Nguỵ Châu quay đầu nhìn một chút, lại quay đầu trở lại.

Ha, đấu với mình! Vậy phải xem xem anh có bao nhiêu kiên nhẫn.

Cơm nước xong, Hứa Nguỵ Châu trực tiếp cầm chén bỏ vào bồn ( đều là Hoàng Cảnh Du rửa ! ), sau đó đi tới thư phòng, mang tai nghe bắt đầu chơi game.

Hoàng Cảnh Du ở trong phòng ngủ tới tới lui lui rục rịch, làm sao còn chưa tới an ủi mình, mình ở trong lòng em ấy địa vị thấp đến vậy à! ?

Cuối cùng, Hoàng Cảnh Du thật sự không chờ được liền mở cửa, không có ai? Hoàng Cảnh Du tìm khắp nhà, rốt cục ở trong thư phòng tìm được Hứa Nguỵ Châu, Hoàng Cảnh Du tựa ở cạnh cửa nhìn Hứa Nguỵ Châu chơi game, trong lòng có chút mất mát.

Đợi đến 8 giờ, Hứa Nguỵ Châu thả tai nghe xuống trở về phòng ngủ, Hoàng Cảnh Du đâu?

"Hoàng Cảnh Du! ? Hoàng Cảnh Du! ?" Hứa Nguỵ Châu kêu tên hắn, vẫn không có ai đáp lại.

"Mẹ nó!" Hứa Nguỵ Châu thầm mắng một câu, cầm điện thoại di động lên bấm, chuông điện thoại di động ở trong phòng ngủ vang lên,

"Ra ngoài cũng không mang điện thoại di động!"

Hứa Nguỵ Châu cầm lấy chìa khoá dự phòng, lao ra cửa.

Thành phố lớn như vậy, đến chỗ nào tìm người a! ? Lớn như vậy còn chơi cái trò rời nhà trốn đi!

Hứa Nguỵ Châu gọi điện thoại cho Trần Ổn cùng Lâm Phong Tùng, để cho bọn họ giúp tìm Hoàng Cảnh Du.

"Alo? Trần Ổn, ngươi ở chỗ nào vậy?"

"Ta ở nhà a!"

"Lâm Phong Tùng cũng ở nhà sao?"

"Ừ. Làm sao rồi?"

"Hoàng Cảnh Du không thấy!"

"Tình huống thế nào a?"

"Nói ra rất dài dòng, ngươi cùng Lâm Phong Tùng giúp ta tìm hắn đi."

"Oh."

Nhưng mà Lâm Phong Tùng cùng Trần Ổn cũng không có ra ngoài, bởi vì Hoàng Cảnh Du ở chỗ bọn họ.

"Cảnh Du ca, ngươi liền trở về đi, ta thấy Châu Châu ca đang lo lắng kìa."

"Ta không về!" Hoàng Cảnh Du ngồi ở trên ghế salông sinh hờn dỗi.

Hứa Nguỵ Châu vội vàng ở trên đường tìm Hoàng Cảnh Du, đột nhiên phản ứng lại, vừa nãy Trần Ổn sao lại bình tĩnh vậy a? Hứa Nguỵ Châu lại cấp thiết hướng về phía nhà Trần Ổn, Hoàng Cảnh Du, nếu như anh thật sự ở chỗ Trần Ổn, các người đều sẽ biết tay em!

[Du Châu] Bởi vì gặp emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ