Chương 13

893 38 2
                                    

"Lão sư, này không phải bởi vì mới ở chung một tuần thôi sao! Hơn nữa em vốn dĩ căn bản không tốt, Hứa Nguỵ Châu cùng học liền phân tâm, lão sư, em không cho cậu ấy dạy em nữa , cho cậu ấy chuyên tâm học tập, đừng bắt cậu ấy đổi phòng ngủ được không? Huống hồ Trần Ổn cũng không muốn đổi." Hoàng Cảnh Du chịu đựng lửa giận trong lòng, nếu không sợ Châu Châu giận, hắn đã sớm cùng xú lão sư kia cãi nhau!

Ở một bên của Trần Ổn liên tiếp gật đầu.

Lão sư nhìn nhìn Trần Ổn, lại nhìn nhìn Hứa Nguỵ Châu.

"Hứa Nguỵ Châu, em phải quản tốt chuyện học tập của mình trước khi muốn xen vào giúp người khác, nghe không?"

"Vậy. . . Lão sư, còn đổi phòng không?" Hứa Nguỵ Châu thật cẩn thận hỏi han.

"Trước xem thành tích học của em nửa tháng tới đã, tạm không đổi"

"Nha~, tốt quá." Hứa Nguỵ Châu thoạt nhìn thực bình tĩnh, kỳ thật nội tâm đã muốn cao hứng nhảy nhót rồi! Không cần đổi phòng! Có thể cùng Cảnh Du ở chung !

"Nhanh đi học đi, còn năm phút !" Chủ nhiệm lớp đi ra ngoài.

"Da!" Bốn người đồng thanh đáp.

Nguyên lai ở cạnh đối phương là quan trọng cỡ nào a! Thiếu một giây cũng không thể!

"Không tồi! Hoàng Cảnh Du, lý do cũng được đó!" Hứa Nguỵ Châu lần đầu tiên khen Hoàng Cảnh Du, điều này làm cho Hoàng Cảnh Du muốn bay lên mây xanh luôn rồi!

"Đúng, cũng không nhìn xem ta là ai, trong lớp. . . À. . ." Hoàng Cảnh Du nói không được nữa, hắn trong lớp hạng 59, đương nhiên, cả lớp nhân số là 59 người!

"Phụt!" Hứa Nguỵ Châu cười lớn "Hoàng Cảnh Du, anh có biết em đối với anh ấn tượng đầu tiên là cái gì không?"

"Cái gì?" Hoàng Cảnh Du thực chờ mong, hắn đối Châu Châu ấn tượng đầu tiên là suất khí hào quang, hoạt bát đáng yêu. . . tất cả từ tốt để hình dung!

"Tám chữ!"

Ta đối Châu Châu ấn tượng cũng là tám chữ, nghĩ đến Hoàng Cảnh Du khóe miệng đều muốn cong lên !

"Tứ chi phát triển, ý nghĩ đơn giản! Có phải hay không thực thích hợp nha! Ha ha ha ha ha ha!"

Hoàng Cảnh Du nghe xong mặt lập tức đen lại, trực tiếp đi qua ôm Hứa Nguỵ Châu thọc lét.

"Ha ha ha ha đừng náo loạn! Nhanh đi học đi!" Hứa Nguỵ Châu một phen đẩy Hoàng Cảnh Du ra.

Bất quá. . . Bọn họ tựa hồ quên đi sự tồn tại của Phong Ổn.

Phong Ổn os: chúng ta tồn tại có phải hay không cũng như không khí! ? 눈_눈

Buổi chiều tiết 1 là tiết chủ nhiệm lớp, Hứa Nguỵ Châu cũng không dám gây chú ý với chủ nhiệm lớp , chỉ là trừ một người. . .

Nhìn Hứa Nguỵ Châu ngồi học! ! Hơn nữa căn bản không có nghe lão sư giảng của một chữ nào cả! ! ( ngạch. . . . . . Tuy rằng trước kia cũng không nghe, nhưng ít ra sẽ không bảo trì một tư thế không thay đổi! ! )

"Cá Voi đại ca, ngươi đang nhìn đi đâu thế?" Trần Ổn rất nhẹ nhàng hỏi.

"Châu Châu." Hoàng Cảnh Du thanh âm nhỏ xuống, chợt tiếng của chủ nhiệm lớp vang lên.

"Trần Ổn, em đang làm cái gì đấy? Em không học cũng không cần quấy rầy người khác học, Hoàng Cảnh Du hiện tại đang cố gắng học tập, em còn đi quấy rầy người ta, ra bên ngoài đứng đi."

"Em. . ." Trần Ổn thực ủy khuất. Cậu nhìn theo hướng mà Hoàng Cảnh Du nhìn, thao! Hoàng Cảnh Du nhìn về phía đó không chỉ có Hứa Nguỵ Châu mà vừa vặn còn là chỗ bảng đen lão sư đang viết!

Sớm biết vậy đã không hỏi , đã không được gì còn bị phạt đứng.

Trần Ổn chầm chậm đi ra ngoài, Lâm Phong Tùng nhìn theo hảo đau lòng , buổi chiều là thời điểm ánh mặt trời toàn bộ chiếu vào hành lang.

Lâm Phong Tùng thỉnh thoảng lại hướng ra hành lang nhìn nhìn.

"Lâm Phong Tùng, em là cũng muốn bị phạt? Tốt lắm, tôi cho em thỏa mãn, đi ra ngoài luôn đi!"

Lâm Phong Tùng cũng đứng dậy đi ra ngoài, đứng ở kế bên Trần Ổn.

Hứa Nguỵ Châu thỉnh thoảng cảm thấy nghi hoặc, hai người này bị cái gì vậy? Chính là cậu lại lại không biết xét đến cùng, vẫn là Hoàng Cảnh Du vì nhìn cậu chăm chú, Trần Ổn tò mò hỏi mới bị phạt đứng, Lâm Phong Tùng lo lắng cho Trần Ổn cũng bị phạt đứng, tựa hồ cuối cùng đầu sỏ gây nên vẫn là Hứa Nguỵ Châu cậu!

Nhưng mà Hoàng Cảnh Du trong suốt quá trình vẫn là nhìn chằm chằm vào Hứa Nguỵ Châu! Một giây cũng chưa phân tâm!

[Du Châu] Bởi vì gặp emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ