Chương 34

491 29 3
                                    

Hoàng Cảnh Du đi suốt đêm đến Thượng Hải, lại ngay lúc rạng sáng đến nhà cũ.

Không có ai?

Trên ghế salông đã có một lớp bụi, hắn tựa ở cạnh tủ giày, cầm điện thoại lên, lại một lần gọi Hứa Nguỵ Châu.

"Xin lỗi. . ."

Chưa kịp nghe giọng nữ nói xong, hắn trực tiếp ấn nút màu đỏ. Lại gọi cho Lâm Phong Tùng.

"Alo. . . Ai vậy?" Thanh âm mơ mơ màng màng từ trong điện thoại truyền tới, rất rõ ràng, đối phương đang nửa tỉnh nửa mê.

"Lâm Phong Tùng, anh là Hoàng Cảnh Du."

"Cảnh Du ca! ? Anh đã trở về?" Truyền tới một trận thanh âm mơ hồ của Đại Thụ.

Hoàng Cảnh Du căn bản không có tâm tình để ý tới Lâm Phong Tùng trong giọng nói có nghi vấn, trực tiếp lớn tiếng hỏi: "Hứa Nguỵ Châu đâu! ?"

"À. . ." Lâm Phong Tùng đầu kia không trả lời, không lâu sau có tiếng Trần Ổn "Châu Châu ca mất tích. . ."

Trần Ổn đích xác âm thanh rất nhỏ, cách điện thoại lại rất xa, nhưng Hoàng Cảnh Du nghe thấy được, hắn nắm lấy điện thoại di động, trong lòng chùng xuống.

"Cảnh Du ca? Cảnh Du. . ."

"Anh lập tức tới nhà hai người." Hoàng Cảnh Du cúp điện thoại, lại chạy đến nhà Lâm Phong Tùng.

"Lâm Phong Tùng, ngươi nói cho rõ ràng, Châu Châu đến cùng làm sao vậy! ?" Hoàng Cảnh Du nắm vai Lâm Phong Tùng, làm cho Lâm Phong Tùng bắt đầu cảm thấy đau.

"Châu Châu ca sau khi anh rời đi hai năm đã không thấy tăm hơi, ai cũng không biết xảy ra chuyện gì, ba mẹ ảnh cũng khóc đến muốn chết ngất . . ."

Hoàng Cảnh Du từ từ buông Lâm Phong Tùng ra, ngồi ở trên ghế salông, ánh mắt dại ra.

"Cảnh Du ca, ngươi không sao chứ?" Trần Ổn rất cẩn thận hỏi.

Hoàng Cảnh Du không trả lời, cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho trợ lý.

"Alo, Tina, cô có thể giúp tôi tra thông tin một người không?"

"Ngài cứ nói."

"Hứa Nguỵ Châu, hết thảy thông tin."

"Được, tôi sẽ phát đến hòm thư ngài."

"Nhanh lên một chút."

"Đã biết."

Rất nhanh, trong hòm thư liền truyền tới tin tức.

Hoàng Cảnh Du nhanh chóng nhìn một chút.

"Châu Châu ở Bắc Kinh."

"Cái gì! ?"

Tiếp theo Hoàng Cảnh Du lại bắt trợ lý book vé đi Bắc Kinh, Trần Ổn tay run run gọi cho ba mẹ Châu Châu, hai ông bà đều khóc, con trai bảo bối tìm ra rồi.

Hoàng Cảnh Du trước 6 giờ lên máy bay, đến công ty của Hứa Nguỵ Châu cũng đã 9 giờ hơn.

Bận rộn một buổi tối, Hoàng Cảnh Du mệt mỏi cố lắc lắc đầu để cho mình tỉnh táo một chút.

Còn chưa đi vào đã nhìn thấy một nam nhân lưng đeo đàn ghi ta đi vào công ty, Hoàng Cảnh Du còn chưa thấy rõ nhưng đã có thể kết luận, là Hứa Nguỵ Châu!

Hắn ngốc trệ một lúc, Hứa Nguỵ Châu đang chuẩn bị đi vào hắn liền lập tức kéo lại.

"Hứa Nguỵ Châu!"

Hoàng Cảnh Du tay nắm tay Hứa Nguỵ Châu thật chặt.

"Đau. . . Thả ra."

Hắn nghe vậy liền giật mình thả ra.

Hứa Nguỵ Châu xoa xoa cánh tay.

"Anh. . . Có chuyện gì sao?"

"Châu Châu em sao lại chạy đến nơi này?"

"Tôi. . . có quen anh sao?"

Hoàng Cảnh Du thoáng chốc cứng đờ.

"Em không quen biết anh! ? Em hẳn là giả bộ đi! ? Làm sao có khả năng không quen biết anh! ? Châu Châu!" Hoàng Cảnh Du lại kéo tay Hứa Nguỵ Châu, thanh âm lớn như vậy dẫn tới người qua đường đều tò mò nhìn.

Trong công ty có một tiểu thư cũng đi ra "Xin lỗi tiên sinh, có thể nhỏ giọng một chút không?"

"Xin lỗi."

Chờ vị kia đi rồi, Hứa Nguỵ Châu rút tay về.

"Năm ngoái tôi tỉnh lại là ở bệnh viện, y tá nói với tôi là tôi mất trí nhớ, vì lẽ đó coi như trước đây tôi biết anh nhưng hiện tại tôi cũng đã sớm quên."

"Mất trí nhớ?"

Hứa Nguỵ Châu nhìn đồng hồ.

"Ừ, tôi hiện tại phải vào lớp luyện đàn ghi ta, thật không tiện, tôi đi trước."

"Vậy em lúc nào tan học?"

"Buổi chiều 5: 00."

"Tốt lắm, năm giờ chiều anh ở đây chờ em."

"Nha, được."

Hứa Nguỵ Châu đi vào công ty, Hoàng Cảnh Du nhìn theo bóng lưng cậu.

Hứa Nguỵ Châu, vô luận như thế nào, anh cũng sẽ bắt em nhớ lại hết thảy mọi chuyện .


[Du Châu] Bởi vì gặp emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ