Chap 9.1: ChiVi - No title

2K 157 14
                                    

Warning: SE, Tragedy

Chivi trong mắt mình buồn thảm lắm, nên cảnh báo trước bạn nào không thích buồn không nên đọc. Mình thì không dám nói là fic của mình sẽ khiến bạn buồn, nhưng nếu đọc xong mà buồn thì đừng gạch mình ; n ; 

btw Nyo! Chivi trong mắt mình thì ngược lại hoàn toàn :))))

Quên xí là mình không hay dùng từ hán việt lẫn đọc tiểu thuyết TQ nên có gì sai sót mong các bạn thông cảm, góp ý rút kinh nghiệm nhen ; n ;

.



Tôi bị giam cầm ở đây từ rất lâu rồi, lâu đến mức tôi không thể nhớ được mái nhà, mảnh vườn hay tiếng sáo của lũ trẻ nữa. Chỉ nhớ là khi ấy tôi vẫn còn nhỏ, chiều cao chỉ đến ngực một người trưởng thành. Tôi bị đưa về đây trong sự cưỡng ép, buồn tủi và cô đơn với một lý do không chính đáng, nhưng vì là một kẻ yếu ớt, tôi không thể chống cự.

...

Ta giam cầm em ở đây rất lâu rồi, khi ấy em mới chỉ là một đứa trẻ. Ta ngỏ lời muốn em trở thành một thành viên trong gia đình ta, nhưng em lại làm điều mà chưa ai dám làm, nhìn thẳng vào mắt ta và từ chối. Đối với ta, đó là một sự sỉ nhục to lớn, một đứa trẻ với đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào ta như một lời thách thức. Em phải bị trừng phạt.

Tứ hợp viện đó ta xây chơ vơ giữa biển là dành riêng cho em, tách biệt, rộng rãi, và không có lối thoát. Duy nhất đó là một cánh cổng gỗ to lớn nối với thế giới bên ngoài mà người duy nhất ra vào được đó là ta và một vài nữ tì thân cận của ta.

Ta sợ em buồn nên đã cho bố trí rất nhiều hoa ở khuôn viên, bình phong, phòng đọc sách, lầu vọng cảnh,......nhưng em tuyệt nhiên không thèm ngó ngàng. Thậm chí khi ta đưa đến cho em những chú chim nhỏ, em cũng nhẹ nhàng thả chúng đi và nói lại với ta rằng đó là sự cố. Điều em hay làm nhất đó là thưởng trà tại lầu và chăm chú nhìn về một nơi xa xôi.

Em đã học thành thạo ngôn ngữ của ta, nhưng em chẳng bao giờ nói với ta lời nào, chỉ chào khi ta tới, tạm biệt khi ta rời đi, và ta hỏi gì thì lại thể hiện qua việc lắc hay gật đầu, đôi khi là một vài câu ngắn ngủn. Ta biết em ghét ta.

Ta thiết kế sao cho có thể nhìn bao quát được toàn viện, nhìn em từ trên cao, ta cảm giác em thật bé nhỏ. Rõ ràng em đã thuộc về ta rồi, vậy mà sao lại khó nắm bắt em như vậy. Trông em lúc này như một chú chim sẻ nhỏ bị cắt mất đôi cánh vậy.

"Em là chú sẻ nhỏ trong lòng bàn tay

Ta giấu đi đôi cánh ngăn em vụt bay

....."

Ta bật cười vì những áng thơ mình vừa nghĩ ra, nghe thật chẳng vần gì hết. Đối với ta lúc này, có thể em là chim sẻ nhỏ, nhưng trong mắt ta, vào ngày ta đến nhà em, dùng lời lẽ để đe dọa em, thì đôi mắt em như đôi mắt của một con đại bàng con với đầy tiềm năng của một kẻ lãnh đạo và săn mồi.

Nói đến đôi mắt, đôi mắt của em rất đẹp, ta chỉ để ý tới nó sau khi đã đưa em về được một thời gian. Những lúc rảnh rỗi ta thường đến nói chuyện với em, lúc đầu em còn giả vờ mỉm cười, sở dĩ ta biết em giả vờ vì đôi mắt của em không hề cười, nó không có bổn phận phải cười với người nó ghét. Em cười với hoa cỏ, khóc với ong bướm, và lạnh lùng với ta, nếu nói là ta ghen tỵ với thiên nhiên thì có phải là ngu ngốc hay không? Ta lại bật cười.

[APH shortfic] Vietnamxtheworld collectionNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ