Chap 11: RusVi - Mật thư [Trả req]

1.6K 178 8
                                    

_____________________________

- Cô ơi cô, có anh gì đằng kia đưa cho cô cái này.

Nói rồi đứa bé dúi vào tay Vietnam một gói nhỏ và chạy đi, để lại cô gái đang ngẩn cả mặt ra, hết nhìn về phía "đằng kia" mà đứa nhỏ chỉ tay, nhìn xung quanh, đến thăm dò các góc của gói quà. Đó là một gói nhỏ bằng lòng bàn tay, được bọc bằng giấy màu và có cột nơ rất xinh, theo phán đoán của Vietnam thì có vẻ như là đồ ăn.

- Hm....gọi bằng cô...bộ trông mặt mình già lắm hay sao?....Ô, là bánh quy hình con thú.

Vietnam phì cười, nhìn chằm chằm vào những chiếc bánh ngộ nghĩnh, trong đầu cô cũng đang mường tượng ra ai là người gửi số bánh này. Vì đứa nhỏ nói "anh" nên chắc không thể là quốc gia nữ nào rồi, vậy quốc gia nam nào mà có thể gửi bánh quy dễ thương thế này?

- Italy? Mình nhớ món khoái khẩu của ấy không phải là bánh quy mà là mỳ Ý, nếu không phải Italy thì là Japan, cậu ấy cũng hay nướng bánh, nhưng đưa bánh theo phong cách này chắc không phải là Japan đâu......mà ngon quá nè....

- Đang ăn gì thế? - Một giọng nói dịu dàng từ phía sau vang lên.

- Russia, chào anh, là bánh quy, có người gửi chúng cho em.

- Bánh quy? Đẹp ghê?

- Phải rồi! Người làm ra chỗ bánh này chắc khéo tay lắm...

- Không không, ý anh là hôm nay em mặc quân phục trông rất đẹp, trông ngầu lắm. Mà anh có việc, anh vào trước đã, lát vào họp sau nhé.

Vietnam hơi bất ngờ vì dáng vẻ vội vã của Russia nhưng hiện tại thì cô đang quan tâm đến gói bánh hơn. Không hẳn vì hương vị và hình dáng của nó, thứ cô thực sự quan tâm là người bí ẩn đã gửi nó kìa.

- America? Không phải. Hay là England?....England thì càng không, cậu ấy mà làm ra được mẻ bánh ngon thế này thì.......China? À anh ấy xin nghỉ ốm từ hôm qua.....Vậy rốt cuộc là ai gửi cái này? Không lẽ đứa nhỏ chọc mình? Có khi nào có thứ gì đó không ăn được....ah!

Vietnam rút trong miệng ra một mẩu giấy màu, người viết còn cẩn thận bọc một lớp nilon mỏng để nó không thấm nước. Tuy có chút bực bội nhưng Vietnam vẫn tò mò mở bức thư gửi cho mình ra, vẫn không quên ăn bánh.

"Dù hôm nay thời tiết khá lạnh nhưng bạn vẫn trông thật dễ thương, dễ thương như những chiếc bánh quy này vậy. Nhưng đừng quá lơ đễnh vào những chiếc bánh để rồi đánh mất đi một thứ gì khác nhé. Thử kiểm tra lại tư trang xem nào. Nếu mất một thứ gì đó thì tôi có thể gợi ý cho bạn một chỗ tìm tốt nhất đấy."

Vietnam hết sờ lên tóc, lật lại mũ, sờ túi áo túi quần, kiểm tra cả trong ví nhưng thật sự vẫn không thể tìm ra thứ cô đang mất là gì. Sau một hồi loay hoay, cô bực dọc bỏ chiếc bánh cuối cùng vào miệng và định bỏ đi với suy nghĩ rằng thật xui xẻo vì bị một đứa con nít trêu chọc, thì một mấu giấy nữa từ đáy gói bánh rơi ra.

"Tôi chắc chắn rằng bạn đang nghĩ ai đó đang trêu đùa bạn phải không? Đừng ngốc như vậy, khi ai đó mang cho bạn một thứ gì thì cũng sẽ lấy đi của bạn một thứ tương tự. Bạn ngừng tìm kiếm rồi phải không? Bạn nghĩ bạn không mất gì nhưng thật ra không phải đâu. Tôi sẽ chỉ cho bạn một chỗ để tìm được thứ bạn đánh mất. Cửa sổ trung tâm trên tầng 5, tìm ở giữa các chậu hoa sẽ có đó. Chúc may mắn"

[APH shortfic] Vietnamxtheworld collectionNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ