Chap 10: JapViet - No title

1.7K 117 23
                                    

Nội dung bị thiếu muối dã man con ngan mà mình lại dốt vụ hoa hoét nữa nên có gì các bạn thông cảm cho nhé _ (. _ .) _ 

Mở req ở phần cuối, các bạn đọc kĩ kẻo lẫn lộn nhé :v

_________________________ 


- Bà vẫn khỏe chứ ạ?

- .....

- Cháu có gói trà, tuy không nhiều nhưng là tấm lòng của cháu, và nó là đặc sản ở chỗ cháu, vậy....

Mặc kệ cho Kiku lịch sự chào hỏi, bà cụ già tựa như một bà tiên tóc bạc vẫn khoan thai ngồi nhai trầu. Ngày nào vào đúng giờ này bà cũng đều ra ngồi ở bậc cửa, nhai trầu và ngắm nhìn cây hoa anh đào lớn trồng trong sân. Cây anh đào to lớn chiếm hẳn một góc sân, gây sự chú ý cho biết bao nhiêu người qua đường và khách đến nhà, Kiku cũng không ngoại lệ. Anh đến Việt Nam cũng đã nhiều lần nhưng số lần đến những địa điểm du lịch nổi tiếng còn ít hơn cả số lần anh đến đây, có vẻ cây anh đào không chỉ gợi cho anh về quê hương mình, mà khung cảnh thanh bình nơi đây còn là liều thuốc khiến anh quên hết mệt mỏi.

Kiku có nhiều câu hỏi cũng như thắc mắc về cây anh đào nhưng mỗi lần hỏi, hay chỉ là có ý định bắt chuyện, bà cụ lại quay đi hoặc lơ anh, ngoại trừ lần đầu tiên anh gặp bà.

Sau khi đẩy gói trà về phía bà, anh lại ra vị trí đặt sẵn cho mình. Bản thân anh cũng rất thắc mắc. Tuy bà không đáp lại bất kì câu chào hỏi nào, nhưng lần nào cũng vậy, anh luôn được dành một vị trí rất đẹp để ngắm hoa, nhất là vào mùa xuân, đó là một bộ bàn ghế nhỏ đan bằng mây tre đặt ở một góc vườn sạch sẽ râm mát và đối diện cây anh đào, trên bàn luôn là một ly trà sen nóng thơm ngào ngạt và một đĩa kẹo lạc. Kiku rất thích sự kết hợp này, "vị ngọt đến trước, sau đó được vị đắng hòa tan", anh bình thản thưởng thức khi nghĩ lại câu nói đó.

Mùa xuân năm nay lạnh hơn trước, Kiku rùng mình mỗi khi có gió thổi qua, hoa anh đào ở quê hương anh thường nở vào cuối tháng 3 hoặc đầu tháng 4 nhưng ở đây thì trễ hơn, vì vậy anh thường đến đây vào khoảng giữa tháng 4 để tận hưởng. Khoảng thời gian này cũng là khoảng thời gian anh hoài niệm nhất, hoài niệm về một thời ngắn ngủi anh gặp được cô gái mà anh thương yêu.

"Khúc nhạc hòa cùng nắng chiều dịu dàng để mình gần lại mãi

Nói lời thì thầm những điều thật thà đã giữ trong tim mình..."

Khúc nhạc ở đâu vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ, anh bất chợt nhìn quanh, không thấy ai, tiếng nhạc vẫn còn đó, nhưng phát ra từ đâu thì anh chưa thể hình dung được. Giai điệu dịu dàng, tha thiết, và cho dù không hiểu lời rõ lắm nhưng anh có cảm giác khúc nhạc thực phù hợp với khung cảnh và tâm trạng của anh. Kiku ngưng suy nghĩ, tựa vào ghế và thiếp đi.

Anh tỉnh dậy khi trời đã gần tối, bầu trời hoàng hôn ánh đỏ. Bà cụ đã đi vào nhà từ bao giờ, tuy nhiên vẫn để cửa mở, có lẽ là để vị khách cảm thấy yên tâm hơn khi tỉnh dậy. Kiku mỉm cười, đứng dậy, tiến gần hơn với cây hoa anh đào. Không hiểu vì sao mà cây anh đào này phát triển rất tốt, thân cây to thẫm, xù xì, hoa và hương thơm lại cực kỳ ngọt ngào, Kiku chạm nhẹ vào thân cây. Cũng là cái chạm nhẹ này mà năm đó anh gặp cô gái ấy trong một khung cảnh cực kỳ lãng mạn. Nhưng nó cũng là cái chạm dẫn đến những đau thương, mất mát và thù hận.

[APH shortfic] Vietnamxtheworld collectionNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ