Mỗi tháng Lâm Tuệ Liên đều tới Thành Thịnh Kinh buôn bán quyên hoa do chính tay mình làm, phụ giúp chi phí trong nhà. Bạch Dương đi đứng không lưu loát, không thể làm hết mấy việc nhà nông, cả nhà chỉ có thể dựa vào tiền bán quyên hoa của bà ta mà sống qua ngày. Đời trước, Ngụy La cảm thấy cuộc sống như vậy tuy có chút kham khổ, nhưng lại thật hạnh phúc, nàng còn học làm quyên hoa với Lâm Tuệ Liên, so với Lâm Tuệ Liên có thể nói là còn tốt hơn. Chỉ là nàng chưa từng nghĩ tới, kết cục của mình lại thảm như vậy.
Nay gặp lại gương mặt này, Ngụy La cảm thấy như đã cách cả một thế hệ. Vừa nhìn thấy người đàn bà đó, thứ đầu tiên hiện lên trong đầu nàng không phải bà ta từng đối với nàng tốt thế nào, mà là bà ta và Bạch Dương tự tay đẩy nàng vào quan tài. Nhìn người đang mỉm cười trước mặt, Ngụy La lần đầu tiên cảm thấy thấy xa lạ như vậy.
Ngụy La nhận lấy quyên hoa bà ta đưa tới, rơi vào trầm tư, cầm cả nửa ngày cũng không buông tay. Lâm Thị và Tống Huy đều cho rằng nàng thích, Tống Huy thậm chí còn chuẩn bị gọi người hầu đang theo phía sau trả tiền, ai biết Ngụy La thình lình run rẩy, ném quyên hoa lên người Lâm Thị, ôm chặt lấy cổ Tống Huy: "Không cần! Tống Huy ca ca, quyên hoa này có mùi thật kỳ!"
Ngụy La không phải nói suông, nàng nói Lâm Tuệ Liên như vậy là vì có chứng cớ rõ ràng.
Ở Thành Thịnh Kinh này không thiếu người làm quyên hoa kiếm tiền, tay nghề của Lâm Tuệ Liên cũng không phải là tinh thông, đồ làm ra cũng không tốt hơn người khác, sinh ý cũng vì vậy mà không tốt. Bà ta vì mưu sinh, không thể không nghĩ ra một chủ ý, chính là ngâm quyên hoa vào nước của một loại cỏ thơm. Loại cỏ thơm đó có mùi vị độc đáo, khiến nhiều cô nương yêu thích. Nhưng loại cỏ này nếu ngửi nhiều liền khiến người ta sinh ra nghiện, từ đó ỷ lại vào nó, một ngày không ngửi thấy liền cảm thấy cả người không thoải mái.
Loại mua bán độc ác này, mãi tới khi Ngụy La được mười lăm tuổi mới phát hiện ra.
Lâm Thị trước nay đều không cho Ngụy La đeo mấy quyên hoa này, chỉ bán cho mấy thôn ở xa hoặc tiểu thư phú quý trong Thành Thịnh Kinh .Bởi vì ở chỗ xa như vậy, cho nên mới không bị người ta phát hiện ra.
Bây giờ Lâm Thị nghe Ngụy La nói vậy, sắc mặt trắng bệch. Bà ta không biết liệu đứa nhỏ này có phát hiện ra cái gì không, càng sợ người khác nhìn ra manh mối, nếu để họ biết đồ bà ta làm có vấn đề, vậy sinh ý ở Thành Thịnh Kinh này liền không thể tiếp tục. Lâm Thị hoảng hốt nhặt quyên hoa dưới đất lên, quay người rời đi, không bao giờ muốn bán cho Ngụy La nữa.
Ngụy La nhìn Lâm Thị đi xa, gương mặt nhỏ nhắn khẽ cúi xuống, giấu đi bộ dạng đen tối của bản thân.
Tống Huy bị vẻ mặt nghiêm túc của nàng chọc cười, ôm nàng lên xe ngựa, xoa xoa gương mặt bánh bao nhỏ nhắn của Ngụy La, hỏi: "Mùi hương của quyên hoa kia rốt cuộc có báo nhiêu kỳ quái? A La muội muội có thể nhận ra huân hương sao?"
Ngụy La không thích bị người ta niết mặt, cũng giống như không thích người khác nhìn hàm răng hở gió của nàng vậy. Ngụy La phồng hai má, đẩy tay Tống Huy ra: "Đau! Tống Huy ca ca đừng niết muội!"
Da mặt tiểu nha đầu càng ngày càng mềm, trong veo như nước, trắng hồng mịn màng, khiến người ta yêu thích không muốn buông tay. Tống Huy buông tay ra, nhìn chỗ bị hắn niết quả thật hiện lên hai dấu đỏ, hắn rõ ràng khống chế lực rất tốt, thật là kỳ quái! Tống Huy đau lòng, dùng tay nhẹ nhàng xoa, xoa tới một nửa liền không nhịn được bật cười: "Đúng là tiểu nha đầu yếu ớt!"
BẠN ĐANG ĐỌC
Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi
RomanceTruyện : Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi Tác giả : Phong Hà Du Nguyệt Link : www.cungquanghang.com Nguồn : Cung Quảng Hằng Mình lấy bản đã edit bên Cung Quảng Hằng của chị #tart_trung nha!! Bên Wattad cũng có bản convert ấy nha các bạn ❤ Trong chính tác...