Quyển 5: Chương 7

3.9K 224 53
                                    

Chu Doãn Thịnh vốn cho rằng có lẽ nhà cửa nhà mình sẽ bị giặc cỏ phá tan tành. Trong kịch bản gốc, giặc cỏ hận nhà họ Chu làm giàu bất nhân, chẳng những cướp hết tiền tài nhà họ Chu, mà còn phóng hoả thiêu rụi hơn nửa dinh thự. Nhưng khi xe ngựa về đến gần nhà, Chu Doãn Thịnh lại phát hiện nhà mình chỉ có cửa là hơi hư hại, còn đâu bên trong vẫn còn nguyên như lúc ban đầu, thậm chí ngay cả cỏ cây hoa lá cũng nguyên si như khi hắn đi. 

Một binh sĩ mặc võ phục đi ra, trông thấy đoàn người, liền vội vàng đi đến dò hỏi – “Xin hỏi có phải là Chu Tử Ngọc công tử trở về không?” 

“Chính là tại hạ.” – Chu Tử Ngọc được Lư thị đỡ đến gần chào hỏi. 

“Chu công tử, dinh thự của ngươi được Định Viễn tướng quân của chúng ta trưng dụng là sở chỉ huy lâm thời. Hiện giờ giặc cỏ đã rút lui, nơi này trả lại cho nguyên chủ.” – Nhìn võ phục, chức vụ của binh sĩ này ắt hẳn là Thiên hộ, nhưng thái độ của hắn không hề kiêu căng chút nào. 

Định Viễn tướng quân chính là một trong những phụ tá đắc lực nhất của Tần Sách, là người chính trực nghiêm túc, đương nhiên sẽ không ham tiền tài nhà họ Chu. Nỗi lòng lo lắng của Chu Doãn Thịnh rốt cuộc được xoa dịu, vội vàng chắp tay cảm tạ, sau đó sai Thuý Nhi lấy một túi bạc đưa cho hắn. 

Bảo vệ dinh thự này là mệnh lệnh mà đô đốc tự mình hạ, sao binh sĩ kia dám lơ là được? Hắn hiển nhiên không dám nhận bạc, kiên quyết từ chối rồi sau đó vội vàng dẫn binh lính rời khỏi. 

Chu Doãn Thịnh ngồi trong phòng khách vẫn còn nguyên không hư hại chút nào, thoải mái thở dài một hơi, đang chuẩn bị sai Thuý Nhi dọn cơm thì nghe ngoài cửa có người bẩm báo – Chu đại quản gia đã về. 

“Về đúng lúc, trói lão ta lại trực tiếp đưa đến nha môn cho ta.” – Chu Doãn Thịnh nở một nụ cười âm u. 

Chu lão Tứ hoàn toàn không ngờ đông gia sẽ đột nhiên gây khó dễ với mình, hoàn toàn không hề phòng bị. Ngay cả sổ sách ghi chép tiền tài tham ô của đông gia vẫn còn nằm trong túi, bị hộ vệ lục soát tìm thấy. 

Lần này Chu Doãn Thịnh khua chiêng gõ trống, áp giải lão ta dạo một vòng quanh mấy thôn làng phụ cận rồi mới đưa đến nha huyện. Trên công đường, quan huyện đối chiếu sổ sách của Chu lão Tứ và nhà họ Chu, dân làng đứng xem mới đột nhiên tỉnh ngộ: Chu lão Tứ chẳng những tự tiện thu thừa mấy phần địa tô, lại còn quy định cứ đến lễ Tết, các tá điền phải tặng lễ cho lão, nếu không sẽ thu hồi ruộng đất. Tất cả những lễ vật này đều sẽ rơi vào túi riêng của lão, hoàn toàn không có gì cho nhà họ Chu. Con lão ta – Chu Phúc Thuận hễ nhìn trúng cô nương hay ca nhi xinh đẹp nhà ai là lập tức bắt về, lại lấy cớ dâng cho đông gia hưởng dụng, khiến Chu Tử Ngọc bị mấy gia đình này hận thấu xương. 

Về điều này, Chu Tử Ngọc thật sự là oan uổng, hắn là một ca nhi, chỉ có thể bị đè, chứ làm sao đè người khác được? 

Quan huyện huyện Thanh Mân là thuộc hạ của Tần Sách, tính cách cực kỳ chính trực, lập tức thụ lý vụ án này, sai nha dịch đến nhà Chu lão Tứ điều tra, quả nhiên cứu được những cô nương và ca nhi bị bắt đi. Dân chúng chen chúc ngóng xem ngoài cửa không khỏi ồ lên, vừa mắng Chu lão Tứ táng tận lương tâm, vừa ấm ức thay cho Chu Tử Ngọc. 

Cao Thủ "Đổi Đen Thay Trắng" - Phong Lưu Thư NgốcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ